Thể loại : 18+ 1x1 Bách Hợp Hài Hước Thuần Bách
Truyện Hoàn Thành, Truyện Mới, Truyện Sáng Tác
Cập nhật 2 tháng trước
Thể loại : 18+ 1x1 Bách Hợp Hài Hước Thuần Bách
Truyện Hoàn Thành, Truyện Mới, Truyện Sáng Tác
Cập nhật 2 tháng trước
Một đợt COVID-19 hoành hành, cả công ty trúng đòn không sót một ai.
Xui xẻo hơn, sếp – Chu An Kiều cũng dính chưởng.
Xui xẻo nhất trong các loại xui xẻo, Giang Trúc bị chỉ định đích danh mang thuốc tới tận cửa nhà sếp!
Ai bảo Giang Trúc là “siêu nhân” 1m75, sức đề kháng tốt, thân thể khỏe như trâu, gió thổi không ngã, mưa đánh không xiêu, đến cả COVID-19 cũng phải chào thua!
Trong khi đó, sếp “1m59 phảy 5” (cái này sếp nhấn mạnh lắm nhé) quần áo xộc xệch, nằm gọn trong lòng Giang Trúc, yếu ớt như chú mèo con.
Giang Trúc vô tư ngẩng đầu, liếc nhiệt kế thủy ngân: “41.5 độ! Ngầu thật, thêm tí nữa là phá kỷ lục luôn nè!”
Chu An Kiều, mặt đỏ rực như bé mới lớn, xấu hổ nắm chặt chăn, lí nhí: “Nhẹ thôi… nhẹ thôi mà…”
Giang Trúc nhìn cô ấy, cười thầm: Sếp gì mà đáng yêu thế không biết! Cô cẩn thận đỡ cô ấy ngồi dậy, tay chân lóng ngóng như nữ tráng hán lần đầu chăm người bệnh.
“Đừng sợ, tui nhẹ nhàng mà!” Giang Trúc nháy mắt, lấy thuốc hạ sốt ra. “Uống cái này đi, không thì tí nữa tui sẽ nhét thuốc… vào cúc hoa cho chị đó!”
Chu An Kiều trừng mắt, mặt càng đỏ hơn, nhưng yếu ớt quá, đành ngoan ngoãn há miệng nuốt viên thuốc.
Giang Trúc ngồi cạnh, lấy khăn ướt lau trán cho cô ấy, động tác dịu dàng hiếm thấy. “Sếp ơi, bình thường oai phong lẫm liệt, sao giờ lại như gái mới lớn thế này? Tui mà không tới, chắc chị cháy thành than luôn rồi!”
Chu An Kiều lườm cô, nhưng chẳng còn sức cãi lại, chỉ hừ nhẹ: “Đừng… nói bậy.”
Giang Trúc cười khì, kéo chăn đắp kín cho cô ấy, rồi ngồi bệt xuống sàn, tựa cằm nhìn cô ấy chằm chằm. “Yên tâm, có tui đây, virus nào dám ho he, tui đập tan hết! Sếp cứ nằm ngoan, để tui chăm!”
Trong lòng Chu An Kiều, dù sốt cao đầu óc quay mòng, vẫn cảm nhận được chút ấm áp quen thuộc từ Giang Trúc, cái cảm giác “an tâm” mà cô ấy từng ghi trong nhật ký.
Giang Trúc nhìn cô ấy dần chìm vào giấc ngủ, lẩm bẩm: “Sếp ơi, chị đúng là cần tui canh chừng cả đời!”
Cô đứng dậy, lặng lẽ dọn dẹp căn phòng bừa bộn, thi thoảng liếc về phía Chu An Kiều, ánh mắt lấp lánh ý cười. Bệnh thế này mà vẫn đẹp gái, đúng là sếp nhà tui!
Nhưng mà ở với nhau lâu, sếp lại lòi ra cái bệnh “nghiện tình dục”, thế là Giang Trúc từ người đưa thuốc biến thành “thuốc” của sếp luôn.