Cô bé Ngô Linh Chi ăn đòn roi mà lớn, suốt tuổi thơ không ai gọi nàng bằng tên, không ai hỏi nàng có đau không. Thậm chí khi phát hiện nàng yêu… phụ nữ, mẹ và chị gái còn hợp sức đánh đập như thể muốn xóa sổ sự tồn tại của nàng.
Suốt tuổi thơ, Ngô Linh Chi sống sót nhờ ánh sáng mong manh từ những người phụ nữ dịu dàng lướt qua đời mình – cô giáo dạy văn, cô chủ nhiệm, hay chỉ là một chị gái có cái nhìn không khinh miệt. Nhưng mọi cảm xúc đều phải giấu kín, từng ánh mắt, từng bức thư tay lén lút viết rồi tự cất giữ, cũng đủ để nàng trở thành “con bệnh” trong mắt gia đình và hàng xóm.
Cho đến khi nàng gặp Lý Thu Lan.
Người phụ nữ ấy mang đến cho nàng sự dịu dàng mà nàng từng khao khát đến phát điên. Một ánh mắt không phán xét. Một cái chạm không vết thương. Một vòng tay đủ lớn để ôm trọn cả thế giới méo mó trong nàng.
Nhưng tình yêu giữa hai người phụ nữ chưa bao giờ là dễ dàng, nhất là khi một người mang quá khứ bị đày đọa đến mất niềm tin vào bản thân, còn người kia lại có bí mật không thể nói ra.
“Linh Chi, em biết sự xuất hiện của em có ý nghĩa gì không? Nó khiến một bà cô già như mẹ xuân tâm rạo rực.”
“Nếu em không xuất hiện, cả đời mẹ sẽ cống hiến cho sự nghiệp. Nhưng em đến, mẹ muốn thay đổi.”
“Mẹ không hối hận vì quyết định của mình. Nếu bỏ lỡ em, mẹ mới hối hận.”
“Em đừng áy náy. Để mẹ, bà cô già này, tùy hứng một lần, hưởng thụ một lần. Mẹ không muốn đến lúc chết vẫn chưa biết mùi vị tình yêu.”
“Người 45 tuổi, có dục vọng chỉ biết tự sướng, em nói xem có đáng thương không? Người 45 tuổi, chưa từng nắm tay ai, em nói xem có đáng thương không? Mẹ nói biết ơn em, tuyệt đối không phải lời an ủi.”
“Dục vọng của mẹ lớn thế nào, em cũng đã thấy. Cây già không phải là chưa từng muốn nở hoa, không phải không khao khát tình yêu, chỉ là chưa gặp đúng người.”
“Em sợ mẹ hối hận, mẹ cũng sợ em hối hận. Em còn trẻ như vậy, hai ta chênh nhau nhiều tuổi thế này. Khi mẹ tóc đã bạc, em vẫn còn thanh xuân.”
“Con người ta, đừng luôn sợ hãi con đường phía trước mà bỏ lỡ hiện tại.”