Yêu Em Từ Thuở Còn Thơ [ABO] – Sẹc Team

Chương 3: Rào cản

 

Dương Thanh Uyên và Dương Minh Nguyệt vẫn luôn ngủ chung trên một chiếc giường.

 

Ánh trăng xuyên qua rèm cửa, chiếu lên khuôn mặt trắng trẻo của cô em gái. Trái tim Dương Thanh Uyên như bị khuấy động mạnh mẽ, cảm giác nàng giống như một chiếc bánh kem ngọt ngào, khiến cô chỉ muốn ngậm vào miệng và “ăn” luôn.

 

Và cô thực sự đã làm như vậy.

 

Cô gặm gặm khuôn mặt mềm mại của em gái, cắn cắn, rồi như phát hiện ra một vùng đất mới, cô liếm lên đôi môi mọng như trái cây của nàng.

 

Dương Minh Nguyệt bị chị làm cho mặt đầy nước miếng, nhưng nàng chưa bao giờ từ chối chị.

 

Thậm chí sau này, Dương Thanh Uyên còn đi xa hơn. Cô dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua lợi nàng, cạy mở hàm răng khép kín, truy đuổi chiếc lưỡi mềm mại của nàng, chơi trò đuổi bắt. Cô cảm thấy hương vị này tuyệt diệu đến lạ, như thể đang thưởng thức một món “quỳnh tương ngọc dịch”.

 

Họ là chị em, làm vậy là không đúng. Lý trí trong đầu Dương Thanh Uyên rõ ràng nhắc nhở cô rằng họ đã vượt qua ranh giới của tình chị em.

 

Nhưng mình chỉ xem cô ấy là em gái, cô cố chấp nghĩ. Chỉ là thân mật một chút thôi, và Dương Minh Nguyệt cũng không phản đối cô làm vậy, đúng không?

 

Nhưng gần đây, Dương Thanh Uyên cảm thấy bản thân có chút không ổn.

 

Trước đây, khi tiếp xúc thân mật, cô luôn bình tĩnh cả về tâm lẫn thân, như thể đang chiêm ngưỡng một báu vật hiếm có. Nhưng gần đây, cô bất an một cách kỳ lạ. Không biết có phải do thời tiết mùa hè hay không, mà mỗi tấc cơ thể cô như chứa đựng một ngọn lửa. Ban đêm, nghe tiếng rên khe khẽ của em gái, cô cảm thấy cơ thể càng nóng ran, càng hưng phấn hơn. Chỉ khi vén góc áo ngủ của nàng, vuốt ve làn da mát lạnh như lụa, cô mới cảm thấy tình trạng này dịu đi đôi chút.

 

Dương Thanh Uyên nhớ đến tờ báo cáo mức độ kích thích tố từ bác sĩ trường học. Cô sắp phân hóa, và gần như chắc chắn 100% sẽ trở thành một Alpha.

 

Tối nay, như mọi khi, Dương Thanh Uyên ôm Dương Minh Nguyệt ngủ. Bỗng nhiên, cô giật mình tỉnh giấc, cảm giác dòng máu trong cơ thể chảy nhanh hơn, từng đợt sóng nhiệt từ sâu trong linh hồn trào lên, cơ thể nóng như sắp nổ tung. Có thứ gì đó như muốn phá vỡ mà ra, hạ thể truyền đến cơn đau xé rách.

 

“Chị… chị phân hóa rồi sao?” Dương Minh Nguyệt nhận ra điều gì đang xảy ra. Nàng thậm chí ngửi thấy mùi rượu mạnh nồng đậm trong không khí. “Em đi gọi ba mẹ, bảo họ gọi xe cứu thương… Ưm!” Chưa nói hết câu, nàng đã bị Dương Thanh Uyên chặn môi.

 

Với Dương Thanh Uyên, lúc này thần trí đã bị thiêu đốt, Dương Minh Nguyệt mát lạnh trước mặt chính là cọng rơm cứu mạng duy nhất, thậm chí còn thơm ngọt đến mê người. Dương Minh Nguyệt, giờ đây, chẳng khác gì một chú cừu non rơi vào miệng sói.

 

Cô nắm lấy cổ tay nàng, mạnh mẽ đè hai tay nàng lên trên đầu. Cô tham lam hút lấy vị ngọt của nàng, những âm thanh ưm ưm thoát ra từ môi răng nàng khiến cô càng thêm hưng phấn, càng muốn chiếm đoạt và sở hữu nàng.

 

Cuối cùng, Dương Thanh Uyên cũng chịu buông tha đôi môi sưng đỏ của nàng. Dương Minh Nguyệt thở hổn hển từng ngụm, chưa kịp thở phào, cổ trắng thon của nàng đã cảm nhận được hơi thở nóng rực của cô. Cơ thể nàng lập tức căng cứng. Dương Thanh Uyên bất ngờ ngậm lấy thịt trên cổ nàng, khiến đầu óc nàng trống rỗng trong khoảnh khắc. Một dòng điện chạy thẳng từ cổ xuống lòng bàn chân, cảm giác tê dại khiến nàng không còn sức để nâng nổi tay.

 

“Chị…” Dương Minh Nguyệt cảm thấy mình sắp không chịu nổi. Sự mềm mại từ đầu ngón tay khiến nàng chỉ muốn mặc kệ để Dương Thanh Uyên muốn làm gì thì làm.

 

Đột nhiên, cửa phòng bật mở.

 

Dương Viêm và Lục Khiết bước vào, thấy cảnh tượng của hai chị em, cả hai đều hơi sững sờ. Lục Khiết nhanh chóng phun chất cách ly pheromone, còn Dương Viêm tiêm cho Dương Thanh Uyên một mũi thuốc ức chế. “Chúng ta vừa gọi xe cứu thương,” Dương Viêm bế Dương Thanh Uyên khỏi giường, xoa đầu Dương Minh Nguyệt, thở dài: “Vất vả cho con rồi, Minh Nguyệt. Hai đứa cũng đến lúc nên ngủ riêng rồi đấy!”

 

Dương Minh Nguyệt cúi đầu không nói, trên mặt vẫn còn vương đỏ ửng vì nụ hôn thiếu oxy. Thực ra, nàng chẳng muốn xa chị chút nào. Nàng muốn mỗi tối được hôn chị, chạm vào làn da mịn màng của chị, duy trì mối quan hệ ái muội này.

 

Chứ không phải vì danh nghĩa chị em mà bị ngăn cách bởi một rào cản mang tên luân lý.