Yêu Em Từ Thuở Còn Thơ [ABO] – Sẹc Team

Chương 1: Đứa lớn chăm đứa nhỏ, đúng là vui vẻ nhàn nhã!

Dương Thanh Uyên sinh ra trong một gia đình quân đội danh giá. Cha cô, một Alpha, là thiếu tướng của đế quốc ngân hà, còn mẹ cô, một Omega, là tổng giám đốc thương nghiệp ở Vân Đô. Lớn lên trong khu đại viện cơ quan, cô là “bá vương nhí” trong đám trẻ con. Leo cây hái trứng chim, xuống sông bắt cá, cô dẫn đầu đám trẻ trong viện làm đủ trò. Trong đám trẻ thậm chí còn lưu truyền một câu: “Đi theo Thanh Uyên là có thịt ăn, đi theo Thanh Uyên tha hồ quậy phá!”

 

Dương Thanh Uyên bị người lớn gọi là “Dương nghịch ngợm”, còn bọn trẻ thì gọi cô là “nhóc Dương Tướng”. Ai cũng nói với tính cách của cô, tương lai chắc chắn sẽ phân hóa thành Alpha, rồi trở thành thiếu tướng ngân hà tiếp theo!

 

Trước tám tuổi, cuộc sống của Dương Thanh Uyên cứ gọi là thuận buồm xuôi gió, muốn gì được nấy.

 

Một buổi tối nọ, cô trèo thang, lén nhảy qua tường viện, hái sạch quýt trên cây nhà bà Trần hàng xóm, nhét đầy vào bao tải mang theo. Sau đó, cô gọi điện rủ đám bạn nhỏ đến, chia nhau chiến lợi phẩm. Thậm chí, cô còn “phi tang chứng cứ” ngay tại chỗ, đốt sạch vỏ quýt không để lại dấu vết.

 

Hôm sau, bà Trần phát hiện toàn bộ quýt trên cây nhà mình không cánh mà bay, đau lòng muốn chết. Bà quyết tìm ra thủ phạm, và người đầu tiên bà nghi ngờ chính là Dương Thanh Uyên.

 

Nhưng ai ngờ Dương Thanh Uyên lại là một đứa trẻ “thành thật”?

 

Bà Trần vừa bước vào nhà, chưa kịp mở lời, cô đã lớn tiếng xin lỗi, khiến bà Trần dở khóc dở cười.

 

“Con bé nghịch ngợm, thật sự không cố ý với bà Trần đâu,” mẹ cô, Lục Khiết, một Omega xinh đẹp, cười xoa đầu cô. “Nhóc Uyên nói nó sẵn sàng tự trồng một cây quýt để đền cho bà. Bà thấy được không?”

 

“Đứa trẻ này, đúng là có triển vọng,” bà Trần cười nói, đồng ý với đề nghị đó.

 

“Bà tốt!” Dương Thanh Uyên ôm tay bà Trần, làm nũng với bà.

 

“Con bé tinh ranh này, nếu phân hóa thành Alpha, không biết sau này ai quản nổi nó,” Lục Khiết bất đắc dĩ nói.

 

Nhưng những ngày tháng vui vẻ của Dương Thanh Uyên chấm dứt khi một “cục cưng” xuất hiện.

 

Năm cô tám tuổi, cha cô, Dương Viêm, dẫn về một cô bé trắng nõn như ngọc. Khuôn mặt trắng trẻo của nàng lấm lem nước mắt, khóe miệng mếu máo, trông vô cùng đáng thương. Dương Thanh Uyên nhìn nàng, trong lòng nổi lên ý nghĩ tinh nghịch: “Cô ấy khóc trông đáng yêu thật, chắc lúc gào lên còn đáng yêu hơn!”

 

“Dương Thanh Uyên!” giọng nói lạnh lùng của Dương Viêm vang lên bên tai cô. Dương Thanh Uyên giật mình. Cô sợ rất ít thứ, nhưng một trong số đó là giọng nói âm hiểm của cha cô, cứ như thể ông đã đào sẵn một cái hố chờ cô rớt xuống. “Từ nay, cô bé này là em gái con, tên Dương Minh Nguyệt, năm nay bảy tuổi. Con làm chị, phải chăm sóc em thật tốt. Nếu ba thấy con bắt nạt em, ba sẽ đánh cho con tét đít!”

 

Dương Viêm quay sang cô bé, dịu dàng nói: “Lại đây, Minh Nguyệt, đây là chị của con. Gọi chị đi ~”

 

“Chị… Chị ơi ~” cô bé ngập ngừng, đôi mắt to tròn lấp lánh nước nhìn Dương Thanh Uyên, giọng nói mềm mại, có chút rụt rè. Nghe giọng nàng, trái tim Dương Thanh Uyên như tan chảy. Trong khoảnh khắc, cô nhìn thấy những vì sao lấp lánh trong đôi mắt sáng ngời của nàng.

 

Lần đầu tiên, cô muốn bảo vệ một người.

 

Dương Thanh Uyên lấy lại tinh thần, vươn đôi tay trắng trẻo, nhẹ nhàng ôm Dương Minh Nguyệt vào lòng, dỗ dành: “Chị ở đây, Minh Nguyệt ngoan, đừng khóc nữa nhé ~”

 

Từ hôm đó, phía sau Dương Thanh Uyên xuất hiện một “cái đuôi nhỏ” lẽo đẽo theo sau.

 

Ngoại trừ lúc đi vệ sinh, Dương Minh Nguyệt đi đâu cũng bám theo Dương Thanh Uyên. Cùng nhau đi học, cùng nhau ăn cơm, rồi cùng đắp một cái chăn đi ngủ. Theo cách nói của Dương Thanh Uyên thì: “Mình còn là một đứa trẻ, vậy mà đã phải chăm sóc một đứa trẻ khác, đúng là oan ức!” Còn theo cách nói của ba mẹ họ thì: “Đứa lớn chăm đứa nhỏ, đúng là vui vẻ nhàn nhã!”