Uy Hiếp [Futa]

Chương 5: Trang tổng làm sao vậy?

 

Trang Tú ngẩn ra, động tác cứng nhắc muốn đẩy Khương Huệ Cảnh ra. “Em đứng lên.”

 

“Em không!”

 

“Hồi nhỏ chị nói lớn lên sẽ cưới em. Giờ em lớn rồi, chị phải giữ lời!”

 

“Chị nói bao giờ?”

 

“Chị có nói, em nhớ rõ ràng!”

 

“Nói bậy! Đứng lên! Không đứng chị xách em lên đấy.”

 

“Chị đúng là kẻ thất tín! Cắn chết chị!”

 

Khương Huệ Cảnh nổi điên, chẳng màng gì nữa, ôm cổ Trang Tú cắn mạnh. Nào ngờ, một sự cố xảy ra. Khương Huệ Cảnh sững sờ vài giây khi cảm nhận được xúc cảm bất thường dưới chân. Khi nhận ra đó là gì, mặt cô đỏ bừng, vội vàng chạy trốn khỏi văn phòng.

 

Sau khi Khương Huệ Cảnh rời đi, mặt Trang Tú mới dần đỏ lên. Cuối cùng, cô không chịu nổi, úp mặt vào lòng bàn tay, vành tai đỏ rực. Chuyện gì thế này!

 

Mấy ngày sau, Khương Huệ Cảnh an phận hơn, thấy Trang Tú là trốn, như chuột thấy mèo. Trang Tú vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.

 

Hôm ấy, Trang Tú tham gia một buổi tiệc rượu theo lời mời, uống khá nhiều, đến mức ý thức mơ hồ. Thư ký Lâm lái xe đưa cô về. Cô nhắm mắt nghỉ ngơi ở ghế sau.

 

Trong cơn ý thức mơ màng, cửa xe dường như được mở. Một người bước vào, mang theo mùi hương quen thuộc. Mùi hương ấy càng lúc càng gần. Trang Tú chậm chạp định mở mắt, thì cảm nhận được sự mềm mại trên môi.

 

Cô lập tức mở to mắt, tay đã nhanh hơn não đẩy người kia ra. Là Tiểu Cảnh.

 

Đôi lông mi dài và cong của cô gái khẽ run vì căng thẳng, những sợi lông tơ mịn trên mặt mơ hồ hiện lên trong ánh sáng lúc sáng lúc tối.

 

 

Trong cuộc họp thường kỳ hôm nay, Trang Tú liên tục thất thần. Vì cô luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng, mọi người tưởng rằng sếp đang tâm trạng không tốt, nên cả buổi họp ai nấy đều nơm nớp lo sợ. Mỗi khi có nhân viên lên tiếng, họ đều lén quan sát sắc mặt Trang Tú, không biết rằng tâm trí của sếp đã chẳng còn ở cuộc họp, mà đang trôi về tối hôm qua.

 

Lần đầu tiên, Trang Tú cảm thấy “thứ đó” không còn khiến cô chán ghét như trước. Thứ đó, từng khoảnh khắc, luôn nhắc nhở cô rằng mình là một kẻ dị thường, bất nam bất nữ, một quái vật. Nhưng cô vẫn nhớ rõ cảm giác mềm mại khi đôi tay người kia chạm vào nơi ấy, cùng với sự mê hoặc khó tả.

 

Bàn tay dịu dàng bao bọc, nhẹ nhàng vuốt ve. Người kia ngước đôi mắt mê hoặc nhìn cô, rồi chậm rãi cúi xuống, ngậm lấy nơi ấy. Chiếc lưỡi mềm mại lướt qua từng đường nét, liếm từ gốc lên đỉnh, như thể đang thưởng thức một món ngon. Dưới sự kích thích, thứ đó dần cứng lên, một cảm giác chưa từng có, đầu tiên còn rỉ ra thứ chất lỏng trong suốt. Người kia khéo léo dùng lưỡi cuốn lấy, nuốt vào.

 

Một ngọn lửa nóng bỏng bùng lên trong bụng cô.

 

“Trang tổng? Trang tổng, ngài không khỏe sao?”

 

Trang Tú giật mình tỉnh khỏi dòng hồi ức. Cô ho khẽ, ra vẻ bình thản: “Không sao, tan họp đi.”

 

Những người trong phòng họp nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ, đầy nghi hoặc.

 

“Hôm nay Trang tổng làm sao vậy?”

 

“Không biết.”

 

“Thư ký Lâm, Trang tổng bị gì thế?”

 

Thư ký Lâm còn tỏ ra bối rối hơn cả họ: “Cái gì mà bị gì?”

 

Nhưng trong lòng thầm nghĩ: Đừng hỏi tôi, có biết tôi cũng chẳng nói đâu. Tôi còn muốn làm ở công ty này vài năm nữa!

 

Vừa về văn phòng, Trang Tú lập tức đi thẳng vào nhà vệ sinh. Nước lạnh lướt qua khuôn mặt, xua tan phần nào sức nóng. Dòng nước chảy qua đầu ngón tay, cô nhìn những giọt nước đọng lại, tâm trí lại trôi xa.

 

Tối qua, cô cúi xuống ngậm lấy nhũ tiêm người kia, lưỡi linh hoạt vòng quanh quầng nhũ, răng khẽ cắn nhẹ để kích thích. Đôi tay cô như có ý thức riêng, lang thang khắp cơ thể người kia. Làn da mịn màng như ngọc, khiến cô không nỡ rời tay. Dưới sự vuốt ve của cô, người kia dần tách hai chân, để lộ vùng bí ẩn đầy mê hoặc.

 

Cô hôn từ ngực xuống dưới, đám lông mịn ướt át dính vào nhau dưới lưỡi cô. Nơi riêng tư ấy thật xinh đẹp, cánh hoa run rẩy, lấp lánh như sương sớm, hồng hào mềm mại, tựa một bông hoa kiều diễm. Nhưng thứ của cô, trái ngược hoàn toàn, xấu xí và thô kệch.

 

Trang Tú lắc đầu, cố xua đi những ý nghĩ hỗn loạn. Cô lấy điện thoại, chần chừ một lúc, rồi gọi cho Khương Huệ Cảnh. Không ai nghe máy.

 

Cô vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh, vừa gọi lại lần nữa. Cuộc gọi thứ hai gần ngắt thì được kết nối. Từ đầu kia vang lên giọng nói lười biếng, mềm mại, như thể người đó chưa tỉnh ngủ.

 

“Ưm~”

 

“Em muốn ăn gì không? Chị mang về cho.”

 

Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu, rồi chậm rãi đáp: “Ừ… chị A Tú~”

 

Khuôn mặt trắng nõn của Trang Tú lập tức đỏ bừng. Đầu ngón tay run rẩy, cô vội cắt đứt cuộc gọi. Giọng nói của Khương Huệ Cảnh như một ngọn lửa, khiến ký ức tối qua ùa về trong đầu Trang Tú, không cách nào kìm nén.

 

Đôi môi hồng phấn ấy trông thật kiều diễm, nếm vào càng thêm mềm mại. Trang Tú khẽ cắn môi, như đang nhấm nháp dư vị còn sót lại trên đầu lưỡi.