Sau một trận lăn lộn, hai người tách ra. Nhìn tư thế cuộn người che chắn hạ thân của Chu An Kiều, Giang Trúc “lộp bộp” trong lòng, biết mình vừa nãy “vặn” đúng cái “núm” nào rồi.
“Xin lỗi, xin lỗi, sếp không sao chứ…”
Chu An Kiều không nói nổi, bị Giang Trúc đè cả người, rồi hoảng loạn đè thêm vài lần nữa. Chỗ đó mong manh cỡ nào, giờ sếp khó chịu đến không tả nổi.
Không thấy sếp đáp, Giang Trúc càng lo.
Vừa nãy hình như cô đang mơ mình chơi DJ.
Cô không vặn hỏng “núm” của sếp chứ?
Cô không sắp thất nghiệp chứ?
Công việc nghỉ cuối tuần, không tăng ca giờ hiếm lắm đấy!
Lo đến phát cuồng, Giang Trúc trực tiếp ra tay: “Sếp ơi, tui xem thử, tui thật không cố ý, nếu sếp có vấn đề thì tui biết làm sao, hay tui đưa sếp đi bệnh viện…”
Sếp vốn đã yếu, lại đau, làm sao đấu nổi nữ tráng sĩ 1m75 lành lặn như Giang Trúc. Ba giây sau, quần sếp thất thủ.
Khoảnh khắc đối diện với “bé An Kiều”, đầu óc Giang Trúc trống rỗng.
Cô là ai?
Cô đang làm gì?
Trời ơi, cô làm cái gì trời ơi!
Quan trọng là, cái gì đây?!
Giang Trúc thiếu kinh nghiệm, trợn tròn mắt nhìn.
Cái quần lót này lạ quá, đũng quần là một hàng viên ngọc trai.
Tách “bé An Kiều” ra thành hai nửa.
Chu An Kiều nhắm mắt, cảm giác sống không bằng chết!
Giang Trúc kề quá gần, hơi thở ấm áp phả vào “bé An Kiều” yếu ớt mà nhạy cảm, khiến nó giật giật không kiểm soát. Dục vọng bùng lên nhưng bị cái quần lọt khe thít lại, mang đến đau đớn như tra tấn.
Sếp chẳng còn tâm trí nghĩ gì, bật dậy đẩy Giang Trúc ra, túm chăn quấn chặt người.
Giang Trúc bị quăng ngã đập mông, mới nhận ra mình vừa làm gì!
Mặt cô đỏ bừng: “Xin, xin lỗi, tui, tui…”
Nhưng ánh mắt cứ vô thức liếc về phía giường.
“Cái đó, cái đó, sếp… À, thôi thôi, sếp tự xử, tự xử đi…”
“Ra ngoài,” Chu An Kiều mặt đỏ như gấc, “Cô ra ngoài đi.”
“Được được, xin lỗi, xin lỗi…”
Cúi đầu khom lưng chạy ra cửa, Giang Trúc ngồi xổm ngay đó, vò đầu thành tổ quạ.
*
Mãi lâu, trong phòng không có động tĩnh gì. Chẳng phải lúc tự thẩm… sẽ phát ra tiếng động sao?
Giang Trúc càng nghĩ càng lo, ôm chặt cửa, áp tai sát vào, cố nghe ngóng.
Vẫn không có tiếng.
Trời ơi!
Cửa cách âm tốt thế sao?
Hay là bị mất mặt, sếp không muốn sống nữa?
Trong phòng, Chu An Kiều chưa chết, nhưng cũng gần kề cái chết.
Ngọc trai siết chặt khe hẹp, ngày càng tê dại.
Mất bao công sức mới lột được cái quần.
Sếp định tự mình bình tĩnh lại, nhưng càng cố bình tĩnh càng không được. Hình ảnh Giang Trúc lởn vởn trong đầu, đôi môi hồng nhuận mê người.
Vừa bị cảm, sếp không dám tắm lại, nhất là tắm nước lạnh. Chu An Kiều đành dựa vào tay phải của mình. Khi chạm vào cái “núm”, cảm giác khi bị Giang Trúc vặn thô bạo lại hiện ra.
Rồi nghe tiếng Giang Trúc bên ngoài: “Sao thế, sao thế?”
Chu An Kiều: …
Sếp thử lại, nghĩ nếu tự làm đau thêm tí nữa, bản thân sẽ tắt nứng. (?)
Nhưng không như ý, ngón tay xoa nắn hạt nhỏ, cảm giác vừa đau vừa sướng đan xen.
Rõ ràng là mùa đông, vậy mà sếp toát mồ hôi đầm đìa.
Giang Trúc ngoài cửa vò đầu bứt tai: “Chu An Kiều, Chu An Kiều, chị không sao chứ? Sao thế…” Cô nghe thấy tiếng rên khe khẽ, “Chị nói gì đi, chị không phải đi tắm nước lạnh đó chứ? Không nói là tui vào đấy…”
Vẫn không có tiếng đáp: “Tui nói thật, tui vào đây, chị không nói là tui vào thật đấy…”
Cửa là cô tự đóng, mở vào dễ như bỡn.
Thấy cái chăn phồng lên trên giường, Giang Trúc thở phào.
May quá, không đi tắm nước lạnh.
Cô rón rén lại gần: “Sếp ơi, sếp~”
Người trong chăn vẫn không nhúc nhích.
“Chu An Kiều~”
Chu An Kiều trốn trong chăn, không muốn lên tiếng.
Sếp cũng không hiểu sao, khi Giang Trúc bước vào lại không ngăn, thậm chí lúc cô xốc chăn, sếp còn làm lơ.
“Có làm chị đau không? Chu An Kiều.”
Sếp nghe giọng cô nhẹ nhàng.
Và cả giọng mình: “Đau… khó chịu quá, Giang Trúc…”
Cứ như đứa trẻ ngã đau, không ai dỗ thì chẳng sao, nhưng được quan tâm một chút là tan vỡ.