Giang Trúc nói đến khô cả miệng, sếp vẫn chẳng nhớ gì trước lúc ngã lăn ra sàn.
Mặt sếp đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa tức tối.
Nhưng mà, đừng nói, trông sếp thế này đẹp mê hồn, giá mà ánh mắt ấy bớt phòng bị cô một tí thì tốt biết mấy.
Giang Trúc lười giải thích, hiểu lầm thì kệ, dù sao sếp cũng chẳng làm gì được cô.
Cô xoay người định ra ngoài, nhưng bị sếp kéo tay áo. Quay lại, thấy sếp cụp mi, hàng lông mi dài để lại bóng mờ trên gương mặt tinh xảo, thoáng chút tủi thân: “Cô… đừng đi.”
Giang Trúc: ???
“Tôi… không trách cô…”
Giang Trúc đầy đầu dấu chấm hỏi, nói gì thế này?
“Sếp, thả tui ra trước đi, tui đi lấy cơm cho sếp.”
Nồi cháo cô nấu vẫn đang ủ nhiệt, đúng lúc sếp tỉnh rồi.
“Cơm?” Sếp ngơ ngác.
“Ừ, sếp không đói à?”
Vừa dứt lời, bụng sếp réo lên “ọc ọc”. Sếp buông tay áo cô, vành tai đỏ rực.
Tay nghề Giang Trúc đúng là không ra gì, nồi cháo giờ đặc quánh như cơm nhão, món ăn kèm duy nhất là ớt chuông xào trứng.
Sếp không biết vì đói hay nể tình, ăn sạch cả bát lớn, làm Giang Trúc mừng rơn.
Cơm nước xong, cô ép sếp uống thêm một viên Molnupiravir.
Giang Trúc nhét bát vào máy rửa bát, dọn dẹp phòng bếp sạch bong, quay lại phòng thì thấy sếp ôm laptop, gõ bàn phím rầm rầm.
Đúng là bản năng tự giác của nhà tư bản!
Chả trách sếp kiếm tiền giỏi.
“Sếp ơi.” Giang Trúc gọi.
“Chu An Kiều.” Sếp sửa lại.
“Hả?”
“Không ở công ty, không cần gọi tôi là sếp.”
Ồ, hóa ra được ngồi ăn cùng bàn với sếp luôn!
“Cô gọi tôi có gì không?”
Dù bối cảnh không đúng lắm, nhưng giọng lạnh lùng thanh thoát của sếp vang lên, làm Giang Trúc giật mình.
“À, ý là sếp hết sốt rồi, tui nghĩ tui…”
“Tôi muốn nhờ cô ở lại vài ngày, chăm tôi đến khi khỏe hẳn.”
“Hả?”
Giang Trúc đang nói dở thì bị chặn họng, ngơ ngác nhìn Chu An Kiều.
Sếp cúi đầu mở laptop, tóc hơi dài che mắt, không thấy rõ biểu cảm, chỉ nghe giọng bình thản: “Tôi không biết có sốt lại không, mà trong nhà cũng chẳng có ai.”
Sao nghe thảm thương thế không biết.
“Được, tui ở lại.”
Nhà tư bản không túm được điểm yếu của cô đâu. Liếc thông báo chuyển khoản vừa tới, hàng chục triệu… Ngon! Cô còn chăm được!
Dân làm công Giang Trúc ôm “khoản tiền khổng lồ”, hớn hở tiếp tục hầu hạ sếp.
*
Giang Trúc ôm chăn mỏng, định ra sofa ngủ tạm, mặt tươi rói chúc Chu An Kiều ngủ ngon.
Không ngờ bị sếp gọi lại: “Ngủ ở đây đi.”
Giang Trúc ôm chặt chăn, mặt đề phòng: “Thế không hay lắm đâu.”
Chu An Kiều ngước mắt, khóe môi nhếch lên chút giễu cợt: “Tôi ăn thịt cô chắc?”
Giang Trúc ngượng ngùng xoắn xuýt: “Không phải, là tui sợ tui không kìm được mà “này nọ” sếp!”
Thân hình yếu ớt của sếp, làm sao chống nổi cô.
Mặt Chu An Kiều tối sầm.
“Cô ngủ đây, phòng tôi gọi cô ban đêm có việc.”
“Được!”
Sếp đã không ngại, cô ngại gì.
Từ lúc trưởng thành, cô chưa từng ngủ chung với ai, nghĩ thôi đã thấy hơi kích thích.
Giường 2 mét, ngủ hai người thoải mái, mỗi người một bên, giữa còn nhét được ba người nữa.
Nhưng ai ngờ, nửa đêm, trên người cô bỗng có thêm một lò sưởi.
Ngái ngủ, Giang Trúc đẩy mãi không ra, tức quá mở mắt. Thấy sếp quấn tứ chi lên người cô, còn cầm tay cô nhét vào áo, đầu óc mơ màng của cô tỉnh như sáo.
Trời ơi!
Lại sốt rồi.
Sốt đến lơ mơ, lấy tay cô để hạ nhiệt hả?
Dù da mặt dày như Giang Trúc cũng ngượng chín người.
Cô luống cuống muốn rút tay, giành lại quyền chủ động.
Ngón tay vô tình chạm phải chỗ nào đó, khiến Chu An Kiều run bắn, “ưm ưm” một tiếng, cuộn người lại, dúi đầu vào lòng cô. Đầu tóc xù xì khẽ run, như mèo con hoảng sợ.
Giang Trúc mềm lòng, không kìm được xoa đầu sếp hai cái.
Rồi cô vội lăn ra khỏi giường, may mà chuẩn bị trước, đã nấu sẵn một nồi nước gừng đường đỏ.
Đổ cả bát lớn vào miệng sếp, đắp thêm miếng dán hạ sốt tự chế, đến khi nhiệt độ giảm, đã hai tiếng sau, trời hửng sáng.
Giang Trúc yên tâm, nhưng mệt không chịu nổi, chẳng quan tâm vị trí gì nữa, ngã xuống bên cạnh Chu An Kiều ngủ luôn.
Lúc tỉnh dậy, Giang Trúc không hiểu sao lại dính chặt Chu An Kiều, mặt áp vào đồi núi mịn màng của sếp, tay trái đặt trên ngực sếp, mà tay phải bị chân sếp kẹp
Có cục nhỏ, nằm ngay giữa ngón trỏ và ngón cái.
Đầu óc điên rồ bảo cô thử véo một cái, rồi mới nhận ra đó là gì, Giang Trúc cứng người, không dám nhúc nhích.
Chu An Kiều đã tỉnh, cảm giác điện giật dưới thân không cho phép cô ấy tự lừa mình. Giọng khàn khàn, do dự: “Cô… tỉnh rồi, dậy được không?”
Giang Trúc chột dạ, giật mình, luống cuống muốn rút tay.
Nhưng quên mất tay đang ở vị trí đặc biệt, ma sát vô tình khiến sếp rên lên.
Giang Trúc: …
Cô vội rút tay, lùi lại, định trèo ra mép giường. Nhưng giường to quá, tính sai, loay hoay mãi mới tới mép, lại bị chăn quấn, ngã nhào lên người Chu An Kiều.
Sếp kêu đau một tiếng.
Giang Trúc càng hoảng.
Càng hoảng càng loạn, cô vùng vẫy vô ích.
Chu An Kiều đỏ mặt, khó nhọc nói: “Cô… đừng… động!”