Bình tĩnh, bình tĩnh.
Cũng đâu phải chưa sờ bao giờ, đúng không?
Cô khẽ khàng rút tay ra, cúi đầu rời khỏi ổ chăn êm ái.
“Sếp ơi, chào buổi sáng! Tui đi lấy nhiệt kế đây!”
Nhét nhiệt kế vào tay sếp, Giang Trúc phi như bay vào phòng tắm rửa mặt.
Ra ngoài, cô lại là người làm công không sợ trời, không sợ đất!
Sếp yếu ớt nằm bẹp trên giường, mặt vẫn đỏ ửng chưa lùi, da trắng bệch vì bệnh, nhìn vừa đáng thương vừa khiến người ta muốn cưng chiều.
Giang Trúc vung vẩy cái ly trên tay, định đi lấy nhiệt kế, nhưng bị sếp lườm một cái mới giật mình nhớ ra: Đây là sếp, không phải để cô muốn làm gì thì làm!
“Sếp ơi, nhiệt kế đây nè!” Cô kéo dài giọng, uốn éo như sóng biển, đủ để thể hiện lòng thành.
Sếp ngoảnh mặt đi, nhét nhiệt kế vào tay cô.
“Ừm… 36 độ 5, đáng mừng ghê!” Giang Trúc toe toét cười.
Sếp há miệng định nói gì, nhưng vừa mở lời đã nhăn mặt.
Nhìn vẻ khó chịu của sếp, Giang Trúc nhanh trí, giơ điện thoại lên: “Sếp ơi, giờ chắc sếp đang ở giai đoạn “nuốt dao lam” đây, tiết kiệm nước bọt đi, mình nhắn tin nói chuyện nha!”
Cô sáp lại gần không chút khách sáo, nhìn ngón tay sếp lướt trên màn hình.
Giang Trúc phát hiện tay sếp đẹp dã man. Ngón tay thon dài trắng trẻo, khớp xương rõ ràng, móng tay cắt gọn gàng sạch sẽ, gân xanh nhúc nhích theo từng động tác, đúng là câu hồn người!
Nhìn kỹ, sếp đúng là hợp gu cô từ đầu tới chân.
Nhà cô mở võ quán, từ nhỏ lớn lên với đám anh chị em cơ bắp, cao ráo, da bánh mật, nên hồi mới biết yêu, Giang Trúc chẳng quan tâm mấy kiểu đó. Cô thích kiểu trắng trẻo, sạch sẽ, yếu đuối, thậm chí còn thoang thoảng hương thơm.
Sếp tuy không hẳn là “yếu đuối”, nhưng làn da trắng lạnh, ít nói, lạnh lùng đúng chuẩn tình nhân trong mộng của cô.
Cho đến khi màn hình điện thoại hiện lên bốn chữ: TÔI MUỐN TẮM RỬA.
Giang Trúc nổi đóa: Tư bản xấu xa được voi đòi tiên!
Đây là thách thức quyền uy của cô mà!
Chuyên gia bảo rồi, bị cảm thì không tắm! Không tắm!
Nhưng sếp không chịu, khàn giọng gào lên: “Tôi không chịu nổi nữa, ba ngày chưa tắm rồi.”
Không nghe lời chuyên gia, hậu quả trước mắt.
Sếp sẽ hối hận cho xem!
Giang Trúc lo lắng đứng dựa cửa phòng tắm, nghe ngóng động tĩnh. Nước chảy rào rào vài phút, rồi bỗng “rầm” một tiếng.
Tim cô thót lại, chẳng kịp nghĩ ngợi, đẩy cửa xông vào.
Trong làn hơi nước mịt mù, sếp quật cường của cô nằm trần truồng trên sàn, nước ấm vô tình tạt lên mặt.
Giang Trúc vội tắt nước, nhưng ánh mắt không kìm được, lướt từ đầu tới chân sếp…
Tròn tròn, hồng hồng phấn phấn, nhìn là biết không nhỏ đâu…
Cô bỗng thành kẻ lưu manh chính hiệu.
Lúc này đúng là xấu hổ muốn chết, Giang Trúc nuốt nước bọt… Sao từ lúc đến nhà sếp, cô nuốt nước bọt nhiều thế không biết!
Liếc quanh phòng tắm, cô giật khăn tắm từ giá, che vội cho sếp, rồi bắt đầu gọi điện.
Gọi 115 mấy lần không được, chắc ông trời định sẵn rồi.
Cất điện thoại, để sếp nằm thế này cũng không xong.
Giang Trúc nhìn sếp, hít sâu một hơi, trịnh trọng tuyên bố: “Sếp ơi, đừng trách tui nha, tui làm vì sếp thôi, tuyệt đối không phải nhân lúc cháy nhà đi hôi của đâu! Giờ tui ôm sếp về giường, sếp không nói gì là tui coi như sếp đồng ý nha!”
Sếp bất tỉnh nhân sự: …
Cô vận sức, khẽ dùng lực, bế sếp lên.
May mà người tới là cô, chứ mấy cô gái tay yếu chân mềm bình thường, làm sao khiêng nổi.
Vào phòng ngủ, Giang Trúc lại do dự. Để sếp ướt sũng thế này nhét vào chăn chắc chắn không ổn.
Suy nghĩ mãi, cô đặt sếp lên cửa sổ lồi, lau khô người, rồi mới nhét vào chăn.
Xong xuôi, mặt sếp lại đỏ ửng quen thuộc.
Đo nhiệt kế: 39 độ, mẹ ơi, vừa hạ sốt xong lại tăng lên!
Bảo không tắm mà cứ đòi tắm, hành hạ ai đây chứ!
Liếc thấy lọ thuốc đạn hạ sốt bên cạnh, lần này Giang Trúc bình tĩnh lạ thường.
Nhìn cũng nhìn rồi, nhét cũng nhét rồi.
Có lần một thì ngại gì lần hai.
Cách chăn lật sếp lại, kéo một góc chăn lên.
Bỏ qua mấy cái giãy giụa bản năng của sếp, Giang Trúc lại nhét một viên thuốc đạn.
Trong lúc hoảng hốt, cô thoáng nghe tiếng kêu như mèo con, mềm mại, nũng nịu.
Cô nhìn quanh, không thấy nguồn âm thanh, cũng kệ.
Vứt găng tay vào thùng rác, nhìn sếp trên giường cuộn thành con tôm, chui tọt vào lòng cô, cọ cọ tìm vị trí thoải mái, dụi vào hông cô, lông mày giãn ra.
Giang Trúc câm nín, kéo chăn che lại vòng eo trắng trẻo và… cái mông tròn lẳn lộ ra vì sếp đá chăn lung tung.
Nhìn người trong lòng, Giang Trúc suy nghĩ một lúc, lôi điện thoại ra, mở Google thần thánh, một tay gõ khó nhọc: Sốt cao đến mức lơ mơ có cháy não không?
Kết quả tìm kiếm hiện ra cả đống, càng đọc càng thấy nghiêm trọng, kiểu như kéo thẳng ra lò hỏa táng được luôn.
Giang Trúc vội thoát ra.
Nhưng cô không dám nghỉ ngơi.
Mở app xanh dương, gọi cho mẹ vạn năng.
Mẹ cô chỉ cách làm miếng dán hạ sốt đơn giản.
Cẩn thận thay mình bằng cái gối, thấy sếp lại nhăn mày, Giang Trúc chỉ muốn mình là cái gối của sếp.
Haiz, sắc đẹp hại người, sắc đẹp hại người!
Lục tung cả căn hộ siêu to khổng lồ, Giang Trúc vẫn không tìm nổi cái khăn mặt nào, đành lấy giấy vệ sinh thay thế. Cô gấp thành một dải dài, nhúng nước lạnh ướt sũng, rồi bọc màng giữ nhiệt cho chắc chắn.
Cô làm hai cái, một cái nhét tủ lạnh để dự phòng, một cái mang vào phòng ngủ đắp lên trán sếp. Nhân tiện làm chút đồ ăn cho mình.
Xong xuôi, cô ném cái gối đi, chui lại vào vị trí cũ bên cạnh sếp.
Bận rộn đến trưa, Giang Trúc đưa tay định sờ trán sếp xem còn nóng không, thì nghe tiếng lẩm bẩm mơ hồ.
Tưởng sếp tỉnh, cô ghé sát vào mới phát hiện: nói mớ!
“Không, không cần…”
Giang Trúc nghe mà phấn khích, mơ gì mà kịch tính thế?
“Không cần… nước gừng ngọt…”
Giang Trúc: …
Ơ, đó là nước cứu mạng của chị đấy!
Không cam tâm, cô quyết đào thêm tí bát quái. Nếu sếp tỉnh lại mà trở mặt không nhận người, cô sẽ dùng mấy cái này làm điểm yếu uy hiếp.
“Sếp ơi, sếp thích ai hả?”
Vừa dứt lời, “xoẹt” một cái, đôi mắt sếp mở toang, con ngươi đen láy nhìn chằm chằm cô.
Giang Trúc giật bắn mình.
Ánh nắng chiếu vào mắt sếp, gần đến mức cô nghe được hơi thở hơi rối của sếp. Trong đồng tử đen nhánh ấy, bóng dáng cô hiện lên rõ mồn một.
Nhìn cô, mắt sếp ướt át như mèo con mới sinh, ngây thơ vô tội.
Giang Trúc bật dậy, nghĩ thầm: Ảo giác, toàn là ảo giác!
Đây là tên tư bản bóc lột, sao cô lại có ảo giác thế này được!
Điều chỉnh lại tâm lý, cô đối diện ánh mắt sếp – vừa không tin nổi, vừa xấu hổ muốn chết.
Sếp xốc chăn nhìn xuống, ánh mắt đúng chuẩn “trừng lớn như chuông đồng” trong truyền thuyết, run rẩy chỉ vào cô: “Cô, cô…”
Trời ơi, ánh mắt gì thế này!
Tui cứu mạng chị, chứ không phải làm nhục… trong sạch của chị đâu!