Trở Thành Cánh Hoa Tàn Trong Tay Nữ Đế
Ban ngày, trước bao ánh mắt, Phượng Nghi Huyên còn giữ được vẻ mặt không đổi. Giờ đây, người nàng ngày đêm thương nhớ đứng trước mặt, nàng bỗng run rẩy. Một nỗi sợ chưa từng có bao trùm. Nàng không khỏi nghĩ: “Liệu nàng ấy có biết ta đã giết bao nhiêu người không?”
Thanh Tâm nhận ra điều bất thường, bước tới: “Sao thế?”
“Không sao.” Phượng Nghi Huyên rũ mắt: “Lâu rồi không gặp, ngươi gầy đi nhiều.”
“Kẻ sĩ ba ngày không gặp, phải nhìn bằng con mắt khác. Điện hạ cũng thay đổi nhiều đấy.” Thanh Tâm trêu đùa.
Không ngờ, sắc mặt Phượng Nghi Huyên đột nhiên trắng bệch. Nàng hoảng loạn lùi vài bước, vô tình chạm đổ lư hương.
“Rầm!”
Binh lính bên ngoài cao giọng hỏi: “Điện hạ, có chuyện gì?”
“Không sao.” Phượng Nghi Huyên cố đè nén cảm xúc: “Các ngươi lui đi.”
“Tuân lệnh.”
Yên tĩnh lan tỏa trong lều lớn. Dưới ánh đèn mờ, không thấy rõ biểu cảm của Thanh Tâm. Ánh mắt nàng dừng trên người Phượng Nghi Huyên, nặng nề đến mức khiến nàng khó thở. Hồi lâu, giọng Thanh Tâm dịu dàng vang lên: “Sắc đẹp của thần nữ khiến Trinh vương điện hạ thần hồn điên đảo đến thế sao?”
Trái tim Phượng Nghi Huyên như rơi xuống đáy vực, rồi bị câu nói ấy kéo lên, lơ lửng giữa lưng chừng. Nàng nhìn vào mắt Thanh Tâm, bỗng chẳng muốn nghĩ ngợi thêm.
Nàng ôm chặt đối phương, thở dài một hơi.
Gương mặt trắng trẻo mềm mại của thiếu nữ tựa vào vai Thanh Tâm, hơi thở ấm áp, một tay nhẹ nhàng đặt lên eo nàng, mắt khép hờ, như chú mèo làm nũng chẳng chút nguy hiểm.
Nhưng chỉ Thanh Tâm biết móng vuốt chú mèo này chẳng hề ngoan. Lần ở rừng hoa quế, nàng bị dồn sau núi giả, mơ màng chẳng tỉnh táo, như trôi nổi giữa mây, bị ép nói bao lời cầu xin, hôm sau eo chân đau nhức dữ dội.
“Nghi Huyên.” Giọng Thanh Tâm hơi khàn: “Đây là quân doanh.”
Phượng Nghi Huyên khẽ cười: “Sao? Tiểu tướng quân Thanh Tâm sợ à?”
Cổ họng Thanh Tâm chuyển động, eo đã căng cứng theo bản năng, hơi thở nóng rực. Nàng cố giữ lý trí: “Lỡ bị người ta nghe thấy, sẽ tổn hại danh dự của Nghi Huyên.”
Phượng Nghi Huyên dùng sức đẩy nàng xuống giường, cười nhẹ: “Vậy đừng kêu ra tiếng.”
…
Hôm sau, Thanh Tâm, vốn phải dậy sớm luyện binh, bất ngờ xin lão thái úy nghỉ, nói rằng vô tình chật eo, cần nghỉ ngơi nửa ngày.
Phượng Nghi Huyên tìm đến lão nguyên soái trong cơn bão tuyết ngập trời. Nàng bước trên nền tuyết trắng, vào trướng lớn bằng vải thô. Dung nhan nàng rực rỡ như đóa sen hồng nở giữa tuyết, nhưng lạnh hơn cả sương giá.
“Điện hạ sao lại đến? Mời ngồi.” Lão thái úy đang đốt đèn xem binh thư, thấy nàng mang theo khí lạnh bước vào, vội đứng dậy hành lễ, nhưng bị nàng ngăn lại: “Thái úy không cần đa lễ. Bổn vương đến chỉ để hỏi một việc.”
“Vai trái của tiểu tướng quân Thanh Tâm có phải từng trúng tên độc hồi giữa tháng trước?”
Lão thái úy ngẩn ra. Dù quanh năm đóng quân ở biên cương, lão cũng lăn lộn triều đình nửa đời người, thấy thần sắc khác thường của Phượng Nghi Huyên, lập tức đoán được vài phần tâm tư.
“Đúng vậy. Đứa trẻ này tính bướng, chỉ nghỉ nửa tháng đã lại dẫn quân ra trận, khuyên thế nào cũng không được.” Lão thái úy lỡ miệng, cảm thấy không ổn, nhìn sắc mặt Phượng Nghi Huyên, ngượng ngùng thêm một câu: “Nhưng quân y đã kiểm tra, không đáng ngại. Điện hạ yên tâm, tướng sĩ ra trận bị thương là chuyện thường.”
Tiểu tướng quân Thanh Tâm quả nhiên đã học được cách lừa người.
Phượng Nghi Huyên nhíu mày. Tháng trước, nàng gửi thư riêng hỏi Thanh Tâm có bị thương không. Khi ấy, Thanh Tâm trả lời nhẹ nhàng: “Ta đánh đâu thắng đó, chẳng gì cản nổi, lũ giặc chạy không kịp.”
Thư của Thanh Tâm luôn khôi hài, như thể nàng không đi đánh giặc mà đi du ngoạn biên cương. Nghi Huyên đọc xong cũng chẳng nghi ngờ. Nhưng đêm qua, nàng phát hiện, mỗi khi chạm vào vai trái Thanh Tâm, ánh mắt mơ màng của nàng ấy bỗng tỉnh táo trong khoảnh khắc, thân thể căng như dây cung kéo đến cực hạn. Những phản kháng ỡm ờ lập tức mất sức, mềm nhũn như xuân thủy.
Nàng cố ý chạm vào chỗ đó nhiều lần, rồi Thanh Tâm luôn phản ứng như vậy.
Lão thái úy dò hỏi: “Nghe nói điện hạ và tiểu tướng quân Thanh Tâm là bạn cũ, hẳn tình cảm rất sâu đậm?”
Phượng Nghi Huyên vô thức đáp “Vâng”, nhấp ngụm trà, cố đè nén cảm xúc sắp trào ra.
“Thanh Tâm và ta quen biết gần sáu năm.” Nàng che giấu bằng một nụ cười, ánh mắt lướt qua chút hoài niệm, rồi đổi giọng nhẹ nhàng: “Lập công danh mới lộ rõ bản sắc nhà Quốc công. Trong người Thanh Tâm chảy dòng máu sắt thép của Quốc công gia.”
Lão thái úy nheo mắt, nhìn nàng kỹ lưỡng, như thở phào: “Điện hạ nghĩ vậy là phúc của tướng sĩ biên cương. Mấy năm nay, bệ hạ luôn đề phòng phủ Quốc công… Thanh Tâm và Thanh Vân đều là tướng tài.”