Trở Thành Cánh Hoa Tàn Trong Tay Nữ Đế
Mùa đông giá rét vừa qua, cả cung đình chẳng còn không khí vui mừng đón năm mới. Năm nay, có lẽ lão hoàng đế phạm Thái Tuế, sức khỏe ngày càng suy yếu đúng lúc Huyền Quốc xâm lấn biên cương quy mô lớn.
Gió biên cương lạnh buốt, Thanh Tâm vừa hâm rượu, ăn lương khô nguội cứng, chưa kịp nghỉ ngơi thì thuộc hạ hối hả chạy đến, cao giọng: “Báo! Kinh thành có quý nhân đến cần quân!”
“Xì.” Thanh Tâm đảo mắt phượng, hừ lạnh, lười biếng nhấc bầu rượu còn non nửa: “Phiền nhất là đám công tử đến cần quân. Chẳng biết gì, chỉ thích ra lệnh bừa bãi, còn phải phân binh bảo vệ họ. Cứ nói ta bị thương ở vai chưa lành, để thái úy đi tiếp chuyện với họ đi.”
“Lần này không giống những kẻ thường đến. Là Lục công chúa điện hạ, được bệ hạ thân phong Trinh vương. Tướng quân chớ đắc tội người…”
Chưa dứt lời, thuộc hạ thấy vị tướng quân vừa nãy còn sống chết không muốn đi bật dậy từ trướng lớn. Bầu rượu rơi xuống đất, vỡ tan giòn vang.
“Ngươi nói ai?”
“Lục… Lục công chúa.”
Như bị đánh một gậy vào đầu, sự bực dọc ban nãy của Thanh Tâm tan biến. Nàng kéo rèm, chẳng kịp khoác áo lông chồn, lao vào gió tuyết. Tuyết trắng bám trên lông mày, nàng mơ hồ nghĩ: “Sao nàng ấy lại đến? Sao lại được phong Trinh vương? Tiền tuyến nguy hiểm thế này, nếu nàng ấy bị thương thì làm sao?”
Càng nghĩ càng rối, nàng dứt khoát nhảy lên ngựa, phi thẳng đến trướng của thái úy. Con tuấn mã màu mận chín hí vang, dừng lại. Trong doanh trại sát khí, một nữ tử áo hồng tóc đen khẽ ngẩng đầu. Có lẽ vì trời quá lạnh, sắc mặt nàng tái nhợt, đang mỉm cười nói gì đó với lão thái úy. Nghe động tĩnh, nàng theo bản năng quay lại.
Thương hải tang điền. Thanh Tâm rõ ràng thấy nụ cười của nàng khựng lại nơi khóe môi, mọi động tác cứng lại trong khoảnh khắc.
Thanh Tâm ngồi trên lưng ngựa, ngẩn ngơ nhìn nàng. Phượng Nghi Huyên đã trưởng thành, ngũ quan dịu dàng mà rực rỡ hơn xưa, rất giống Đức phi. Chỉ đôi mắt từng ngập ý cười nay lạnh lùng như lưỡi kiếm được mài hàng ngàn lần, sâu thẳm, chẳng ai đoán được cảm xúc.
Phượng Nghi Huyên nhìn nàng, đôi mắt đen nhánh in bóng hình nàng. Môi nàng khẽ động, như muốn nói gì, nhưng cuối cùng chẳng thốt nên lời.
Lão thái úy gọi nàng: “Thất thần gì thế? Mau lại đây, ra mắt Lục điện hạ. Lục điện hạ, đây là tiểu tướng quân Thanh Tâm.”
Khi chưa gặp nàng, Thanh Tâm chỉ cảm thấy có ngàn vạn lời muốn nói. Đến khi đối diện, đầu óc nàng như bị hồ đặc đổ đầy. Hồi lâu, nàng mới nghiêm nghị hỏi: “Sao… sao ngươi lại đến đây?”
Phượng Nghi Huyên không đáp, chỉ hành lễ với nàng, bày ra tư thái xa lạ của một tướng lĩnh, khách sáo cười: “Thì ra là tiểu tướng quân Thanh Tâm. Bổn vương từng gặp tướng quân trước đây, không ngờ tướng quân còn nhớ.”
Lòng tương tư rực cháy của Thanh Tâm bị vài lời ấy dập tắt, lạnh run. Nàng chợt nhận ra, sau bao năm xa cách, Nghi Huyên không còn là tiểu công chúa chẳng được sủng ái, hay đùa giỡn với nàng. Nàng giờ là Trinh vương, được thiên tử thân phong, người mà một tiểu tướng như nàng phải kính cẩn nhìn lên.
Xung quanh là vô số ánh mắt dõi theo. Nàng không thể vì tư tình mà liên lụy Phượng Nghi Huyên.
Thanh Tâm trầm mặc một lát, nhếch khóe môi, cung kính cúi người: “Tham kiến Lục điện hạ.”
Ánh mắt Phượng Nghi Huyên lướt qua nàng như chuồn chuồn lướt nước, rồi quay sang lão thái úy, nói tạm cáo từ, mong tiểu tướng quân Thanh Tâm khi rảnh có thể cùng nàng ôn chuyện.
Thanh Tâm nháy mắt với nàng, cười: “Cẩn tuân phân phó của điện hạ.”
Đêm ấy, một bóng đen lướt qua trạm gác, lặng lẽ chui vào trướng của Trinh vương.
Phượng Nghi Huyên vừa thắp lò hương, ngọn lửa run rẩy. Nàng cảnh giác nhíu mày, tay chậm rãi đưa vào tay áo, nắm chặt chuỷ thủ.
“Điện hạ, đêm khuya gió lạnh, ta mạo hiểm tính mạng đến thăm ngươi, đừng rút dao chứ.”
Giọng nói trong trẻo cố ý đè thấp, mang theo ý cười như gió xuân thoảng qua. Phượng Nghi Huyên bất chợt quay lại, thấy Thanh Tâm đứng bên cửa sổ, tóc mai vương tuyết, đôi mắt phượng lấp lánh như nước.
“Ngươi…” Lần này đến lượt Phượng Nghi Huyên nghẹn lời.
Ở kinh thành, nàng mưu tính trăm phương, đối mặt văn thần võ tướng, lời dối trá há miệng là tuôn ra, tự cho rằng đã luyện được một chiếc mặt nạ bình tĩnh. Nhưng giờ khắc này, tim nàng đập nhanh đến mức như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, lòng bàn tay toát mồ hôi mỏng.
Nàng cố che giấu, làm giọng mình điềm tĩnh hơn: “Ngươi mặc y phục dạ hành lẻn vào đây, không thấy giống đạo tặc sao?”
Thanh Tâm nhìn nàng, trêu ghẹo: “Ta chính là đạo tặc đấy, không cướp tiền, chỉ cướp sắc.”