Trở Thành Cánh Hoa Tàn Trong Tay Nữ Đế
“Tam tỷ tỷ.”
Một giọng nói dịu dàng bất ngờ xen vào, hóa ra là Phượng Nghi Huyên luôn cẩn trọng. Mọi người ngỡ ngàng, đồng loạt nhìn sang nàng.
Phượng Nghi Huyên mặt không đổi sắc, cong mắt mỉm cười dịu dàng: “Tam tỷ tỷ cao quý như ngọc, hà tất so đo với một kẻ lỗ mãng không biết nhìn người. Với phong thái của tỷ, trong sân này có bao kẻ sẵn lòng tranh tài cùng tỷ.”
Lời khen ấy khiến Phượng Cảnh Tú dù cơn giận chưa tan, khóe miệng đã nhếch lên: “Đó là đương nhiên.”
Phượng Nghi Huyên mỉm cười, thong dong bước ra giữa sân, gật đầu với các công tử đang có mặt. Giọng nàng không lớn, nhưng đủ để mọi người nghe rõ: “Tam công chúa muốn tìm người cùng thi đấu. Các vị nếu sẵn lòng, không ngại tỷ thí một trận. Người thắng mới xứng đứng bên cạnh công chúa.”
Đó là Tam công chúa, hòn ngọc quý của Hoàng thượng và Hoàng hậu. Nếu được nàng ta coi trọng, con đường làm quan ắt sẽ rộng mở, vinh hoa thêm phần rực rỡ. Trong thoáng chốc, đám người thế gia xắn tay áo, hăng hái tranh tài, loạn thành một đoàn.
Hành động này cực kỳ lấy lòng Phượng Cảnh Tú. Nàng ta thích thú tận hưởng cảm giác được mọi người vây quanh như chúng tinh phủng nguyệt. Chú ý của nàng ta lập tức bị trận đấu trong sân thu hút. Nàng ta liếc Thanh Tâm, người chẳng màng dầu muối, hừ lạnh một tiếng, không dây dưa thêm, quay đầu bỏ đi.
Phượng Nghi Huyên khẽ thở phào không để ai nhận ra, định rời đi thì bị Thái tử gọi lại.
Thái tử từ nhỏ đã ghét muội muội này. Đôi mắt nàng quá đen, ẩn chứa điều gì đó khiến hắn không ưa. Hắn theo bản năng bài xích nàng. Trước đây từng nhốt nàng vào lãnh cung, hình ảnh nàng điên cuồng khi được thả ra vẫn còn rõ mồn một. Hôm nay, dù được nàng giải vây, hành động khác thường này vẫn khiến hắn cảnh giác.
Thái tử âm thầm đánh giá nàng và Thanh Tâm: “Lục muội từ bao giờ lại nhiệt tình thế?”
Thanh Tâm nhíu mày, bước lên định nói đỡ cho nàng, nhưng thấy Phượng Nghi Huyên nhanh chóng lùi vài bước, giữ khoảng cách xa với nàng.
Phượng Nghi Huyên không nhìn Thanh Tâm, chỉ nhìn Thái tử, bình tĩnh đáp: “Tam tỷ tỷ tâm tình không vui sẽ trút giận lên muội.”
Lời này cũng hợp lý. Nếu không phải để tự bảo vệ, nàng đâu dám xen vào. Thái tử thu ánh mắt, không để tâm đến nàng nữa.
Phượng Nghi Huyên quay đầu, lúc này mới chạm mắt Thanh Tâm. Thanh Tâm làm khẩu hình “Cảm ơn” với nàng. Đôi mắt Phượng Nghi Huyên dịu dàng như nước, nhưng chỉ dừng trên mặt nàng một thoáng rồi kiềm chế dời đi, không nói lời nào, xoay người bước vào bức tường cung son.
Dưới tường cung đỏ thắm, Thanh Tâm đứng tại chỗ, nhìn bóng nàng càng lúc càng xa. Hoàng hôn thưa thớt phủ lên vai nàng mỏng manh. Cửa cung cao lớn chậm rãi khép lại, bóng dáng nhu nhược ấy biến mất trong sắc thu thê lương, như chim nhỏ bị nhốt trong lồng.
Hồi lâu sau, Thanh Tâm thở dài.
Mối quan hệ khoảng cách không xa không gần ấy kéo dài cho đến Trung thu năm đó thì bị phá vỡ hoàn toàn. Như lệ thường, Hoàng đế mở tiệc lớn chiêu đãi thần tử, cả cung điện rộn ràng, náo nhiệt vô cùng.
Tiệc kéo dài rất lâu, mọi người ăn uống linh đình, chuyện trò rôm rả. Thanh Tâm thừa lúc không ai để ý, cười tươi, rút từ trong ngực một cành hoa quế, đưa dưới bàn cho Phượng Nghi Huyên.
Phượng Nghi Huyên tròn mắt, kinh ngạc nhìn nàng. Hiếm khi nàng để lộ vẻ mặt ấy, như bức tranh thủy mặc điểm thêm nét sáng, bỗng chốc sống động.
Thanh Tâm nâng chén rượu che nửa mặt, giấu đi nụ cười của mình.
Nửa canh giờ sau, ở một góc hẻo lánh trong Ngự Hoa Viên, Phượng Nghi Huyên chậm rãi bước tới, bị ai đó nắm lấy tay.
Nghi Huyên cố giãy ra, nhưng sức người kia quá lớn, nàng không rút tay được. Mùi hoa quế thoang thoảng hòa chút hương rượu nhàn nhạt phả vào mũi. Nàng bất đắc dĩ mà buồn cười, nói:
“Thanh cô nương, hành động này không hợp lễ đâu!”
“Điện hạ, ta với ngươi quen biết lâu thế, ngươi thấy ta khi nào thì giữ lễ?” Thấy nàng còn giãy, Thanh Tâm dứt khoát bế nàng lên, động tác thuần thục như đã luyện trong đầu cả trăm lần: “Ngươi gan nhỏ thật. Ta đã thăm dò nơi này rồi, chẳng ai đến đâu, yên tâm đi.”