Trở Thành Cánh Hoa Tàn Trong Tay Nữ Đế
Ngày được thả ra, Phượng Nghi Huyên đầy thương tích, chẳng biết lấy đâu ra sức mạnh, cắn mạnh vào tay Thái tử. Dù cung nhân kéo thế nào, nàng cũng không nhả. Cắn rách da, máu chảy, Hoàng hậu tức giận ra lệnh cung nhân bẻ miệng nàng, tát ba mươi cái vào mặt. Khi Đức phi vội vã chạy đến, nửa mặt nàng sưng như cái bánh bao, bị người ta đè xuống đất, lặng thinh không nói. Đức phi đẫm lệ nhìn Hoàng hậu, hồi lâu sau, cung kính dập đầu tạ tội.
Hoàng hậu lặng lẽ nhìn Đức phi, khẽ cười lạnh: “Trên dưới có thứ tự, tôn ti có phân biệt. Tiểu công chúa không hiểu phép tắc, bổn cung thay ngươi dạy dỗ nó.”
Đức phi tóc tai rối bù, mắt ngập lệ, mặt trắng bệch. Nàng quay người, hung hăng tát Phượng Nghi Huyên một cái, nghẹn ngào: “Mau… mau tạ tội với Hoàng hậu nương nương.”
Phượng Nghi Huyên bị tát đến mức phải quỳ sụp, cả người run rẩy. Dư quang thoáng thấy Thái tử và Tam công chúa nấp sau lưng Hoàng hậu, nhếch môi cười khinh miệt.
Cái tát ấy chẳng nặng, nhưng Phượng Nghi Huyên cảm thấy đau hơn cả mấy chục cái trước đó.
Nàng ngoan ngoãn cúi đầu, dập mạnh xuống sàn đá lạnh lẽo: “Nhi thần tội đáng muôn chết, xin mẫu hậu trách phạt.”
Hoàng hậu bật cười: “Vậy sao? Thế thì vào lãnh cung ở thêm một đêm nữa đi.”
Đức phi run rẩy ngẩng mặt: “Nương nương…”
Phượng Nghi Huyên vội ngắt lời mẹ: “Nhi thần xin nhận phạt.”
Nàng lau vết máu ở khóe môi, tư thế đoan chính hành lễ với Hoàng hậu. Khi đứng dậy, nàng lặng lẽ liếc Thái tử và Tam công chúa, rồi xoay người rời đi.
Từ đó, cung nhân đều biết Lục công chúa là quả hồng mềm, dễ bắt nạt. Đến cả thái giám đắc thế cũng dám công khai châm chọc nàng vài câu. Nàng chẳng bao giờ đáp lại, chỉ lặng lẽ nhìn mặt họ, khắc sâu từng gương mặt vào tâm trí.
Nàng sống như thế suốt năm năm, cho đến tháng tám năm ấy. Trời nóng như thiêu đốt, có thể nướng chín người. Vì Hoàng đế hiếm hoi khen Phượng Nghi Huyên một câu, nàng lại bị Tam công chúa phạt quỳ.
Công chúa nhỏ bé, chỉ cao bằng nửa người lớn, lặng lẽ quỳ ở Ngự Hoa Viên. Thềm đá nóng rẫy làm đầu gối nàng phồng rộp, máu rỉ ra, nhưng dù đau đớn, mặt nàng vẫn bình lặng như tượng đá.
Mặt trời chói chang khiến nàng đầu váng mắt hoa, mồ hôi thấm ướt váy, vắt ra được cả nước. Khi ý thức mơ hồ, một bóng người thoáng hiện. Nàng bị một vòng tay mang hương trúc bao bọc, theo bản năng giãy giụa.
“Xin lỗi, nhưng ngươi cần đại phu.” Người kia cảm nhận nàng giãy giụa, lập tức buông ra. Giọng nói ôn hòa vang bên tai: “Ngươi mới bao lớn mà đã bị bán vào cung? Phạm lỗi gì?”
Nàng mơ màng nâng ánh mắt, thấy rõ thiếu nữ trước mặt, trông chỉ lớn hơn nàng vài tuổi.
Thiếu nữ dáng cao gầy, tóc buộc cao bằng dây lụa màu cam, da trắng mịn, áo xanh thêu chỉ vàng tôn lên khí chất phóng khoáng, như cây tùng mọc giữa thung lũng. Đôi mắt phượng ánh lên ba phần ý cười, tràn đầy kiêu ngạo của tuổi trẻ.
Nàng ấy tưởng mình là cung nữ? Phượng Nghi Huyên cười lạnh trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn dịu dàng. Nàng cố đứng dậy hành lễ, nhưng bị thiếu nữ giữ lại: “Được tiểu thư chiếu cố, ta là Lục công chúa. Tiểu thư cứ gọi ta là Nghi Huyên.”
Thiếu nữ ngẩn ra, vội buông tay. Dù nhận nhầm công chúa thành cung nữ, nàng chẳng chút ngượng ngùng, vẫn cười tươi: “Ta là Thanh Tâm, con gái Định Quốc công phủ. Trời nóng thế này, công chúa có vẻ bị cảm nắng, ta mạo phạm rồi, xin thứ tội.”
“Thì ra là Thanh cô nương.” Phượng Nghi Huyên tỉnh táo hơn vài phần, khóe môi nở nụ cười nhẹ: “Không sao, ta làm tam tỷ tỷ tức giận, đang đợi nàng ấy nguôi giận.”
Định Quốc công phủ là danh môn tướng lĩnh, được Hoàng đế trọng dụng. Giang sơn Phượng Quốc được an ổn, công lao của lão Định Quốc công không nhỏ.
Thanh Tâm nhíu mày. Dù lời nói uyển chuyển, ai cũng nghe ra Tam công chúa đang phạt nàng. Cùng là công chúa, nhưng đãi ngộ và địa vị khác nhau một trời một vực.
“Ngươi và nàng đều là công chúa, đâu cần chịu khổ thế này.” Thanh Tâm đỡ nàng đứng dậy, hừ lạnh, hạ giọng: “Ta còn lạ gì nàng ta. Chắc chắn là nàng bắt nạt ngươi, đúng không?”