Trở Thành Cánh Hoa Tàn Trong Tay Nữ Đế
Phượng Nghi Huyên hít sâu một hơi, bất chợt nở nụ cười. Nụ cười như gió xuân thoảng qua, dịu dàng như tuyết tan, lộng lẫy ngượng ngùng. Tàn ảnh của nàng công chúa trầm mặc, hiền lành năm xưa thoáng hiện trên gương mặt nàng. Thanh Tâm không khỏi sững sờ trong khoảnh khắc.
Trong giây phút lóe lên như ánh chớp ấy, từ đâu đó, mấy tên ám vệ vụt hiện, mạnh mẽ khống chế Thanh Tâm, giật lấy thanh kiếm bên hông nàng, rồi trong lúc nàng giãy giụa, trói chặt nàng lại.
Phượng Nghi Huyên từng bước rời ngai vàng, ánh mắt đầy ý cười tươi đẹp thoáng chốc hóa thành băng giá. Nàng nắm cằm Thanh Tâm, gằn từng chữ: “Ta có thể ban cho ngươi binh quyền, cũng có thể khiến ngươi trở thành kẻ bị giam cầm trong cung cấm.”
Thanh Tâm nghiến răng, đôi mắt lạnh lùng sắc bén nhìn thẳng vào nàng. Dù trong ánh mắt ấy sát ý lan tràn, nhưng mơ hồ lấp lánh ánh nước.
Phượng Nghi Huyên đối diện đôi mắt đó, nụ cười trên mặt khựng lại. Nàng phẩy tay ra hiệu cho mọi người lui ra. Lý Phú như được đại xá, gần như chạy vội đi. Trước khi đóng cửa điện, hắn ngoảnh lại nhìn thoáng qua, thấy nữ đế cầm bút lông trong tay, đôi mắt vương sắc đỏ.
Không hiểu sao, hắn chợt nhớ đến năm nữ đế đăng cơ, khi hoa quế thơm ngát. Thanh Tâm trèo tường vào cung, ôm trong lòng hộp điểm tâm, vành tai hơi đỏ, khẽ giọng bảo hắn không cần bẩm báo.
Khi ấy, trước lúc đóng cửa điện, cảnh cuối cùng hắn thấy là nữ đế ngẩng lên từ núi tấu chương, ánh mắt trong trẻo ngập tràn ý cười dịu dàng.
Mẹ của Phượng Nghi Huyên, Đức phi, không giỏi tranh sủng, nên từ nhỏ nàng đã sống như một kẻ vô hình, nhất là giữa đám Hoàng tử, Công chúa. Hoàng đế lớn tuổi chẳng bao giờ dành cho nàng nửa ánh nhìn. Đôi mắt đục ngầu của lão chỉ hướng đến những đứa con biết nịnh nọt, rồi nở nụ cười hiền từ.
Đức phi nắm tay nàng, dặn đi dặn lại: “Nghi Huyên, con phải nhớ, giữ mình bình an đã là may mắn lớn lao. Ngàn vạn lần đừng dấn thân vào chốn hỗn loạn đó.”
Phượng Nghi Huyên ngẩng đầu, kính cẩn mỉm cười: “Mẫu phi yên tâm.”
Nhưng trong hoàng cung, người ta chẳng vì sự ôn hòa của nàng mà buông tha. Họ chỉ càng thêm chẳng kiêng dè.
Hồi nhỏ, những hoàng tử, công chúa trong cung chưa khôn khéo như bây giờ. Việc giẫm đạp kẻ dưới, tâng bốc kẻ trên thường diễn ra công khai, đặc biệt với vị Lục công chúa cẩn trọng này.
Phượng Nghi Huyên như một cục bông, đau cũng chẳng hé răng, mà có hé răng cũng chẳng ai để tâm. Nàng bị Tam công chúa đẩy xuống sông, sặc nước suýt chết. Nàng bị Đại hoàng tử ấn đầu bắt quỳ. Nàng bị Thái tử nhốt trong lãnh cung cả một đêm. Một phi tần điên loạn từng xông đến, túm lấy ghế đập vào đầu nàng, vừa đập vừa lẩm bẩm: “Đi chết hết đi… Đi chết hết đi…”
Nàng đầy máu me, chạy trốn trong lãnh cung, nghẹn ngào kêu cứu ngoài cửa: “Cứu ta! Cứu ta!”
Chẳng ai đáp lời.
Chuột từ bóng tối ùa đến như thủy triều, vây nàng vào góc tường. Phi tần điên cười lớn, từng bước tiến tới. Năm ấy nàng mới mười tuổi, nhỏ bé chẳng cao hơn băng ghế. Bị dồn đến đường cùng, nàng bộc phát một luồng hung khí. Nàng nắm cục đá bên cạnh, nhân lúc phi tần không để ý, đập mạnh vào người ả, rồi lăn lộn vật lộn trên đất, máu bắn tung tóe, trong mắt Phượng Nghi Huyên chỉ còn một mảng đỏ.
Cuối cùng, Đức phi chân trần chạy đi cầu xin Hoàng đế. Hoàng đế mới để tâm, hạ chỉ đón nàng ra. Nhưng lão chẳng phạt Thái tử, chỉ nói nhẹ nhàng: “Trẻ con không hiểu chuyện, Nghi Huyên chịu khổ rồi.”