Trở Thành Cánh Hoa Tàn Trong Tay Nữ Đế

Chương 10

“Chà, hai người bàn gì về ta thế?”

Giọng nói trong trẻo mà lười biếng vang lên. Thanh Tâm khoác chiến bào đỏ rực, xuyên qua gió tuyết bước vào. Ánh mắt tinh nghịch chạm vào ánh nhìn kinh ngạc của cả hai, nàng đắc ý cười: “Sao? Chỉ cho điện hạ đến, còn ta làm tùy tùng cho thái úy thì không được à?”

Phượng Nghi Huyên nhìn nàng, không tán thành: “Sao ngươi mặc ít thế?”

“Bên trong có áo bông.” Thanh Tâm bất đắc dĩ thở dài: “Điện hạ của ta, sao ngươi lải nhải hơn cả mẫu thân ta?”

Lão thái úy tròn mắt: “Thanh Tâm! Đây là Trinh vương do bệ hạ thân phong, đừng vô lễ!”

“Vâng, vâng, mạo phạm điện hạ rồi.” Thanh Tâm ngoài miệng nói vậy, nhưng tay lại chẳng đứng đắn, vỗ nhẹ vai Nghi Huyên. Ngón tay cố ý lướt qua tóc nàng, cười khiêu khích với lão thái úy.

“Láo xược!”

Thấy lão thái úy nghẹn đỏ mặt, Phượng Nghi Huyên nhịn không được muốn cười: “Thái úy đừng trách nàng. Lễ nghĩa là để người ngoài xem. Ở đây đâu có người ngoài.”

Thanh Tâm nhướng mày, cố ý kéo dài giọng trêu: “Không có người ngoài, vậy là người trong nhà sao?”

Phượng Nghi Huyên: “…”

Lão thái úy sặc ngụm trà trong cổ họng, ho đến mức trời đất tối tăm.

“Thái úy tim yếu, ngươi đừng dọa lão ấy.” Phượng Nghi Huyên bất đắc dĩ thở dài. Thanh Tâm thỉnh thoảng bộc lộ sự phóng khoáng bất cần, chẳng giống tướng quân máu sắt, mà như “hoa nữ” ăn chơi trác táng. Khi trêu chọc nàng, Thanh Tâm hệt như khách quen chốn phong nguyệt, thuần thục khơi gợi. Nhưng hễ Phượng Nghi Huyên chủ động, nàng lại đỏ mặt, ngượng ngùng quay đầu xin tha. Sự sống động tùy ý ấy khác hẳn nàng cẩn trọng thường ngày, như ngọn lửa rực cháy giữa trời băng tuyết. Phượng Nghi Huyên bị đóng băng quá lâu, luôn muốn đến gần, nhưng lại sợ ngọn lửa soi rõ những vết máu loang lổ trên người mình.

Thấy Phượng Nghi Huyên không giận mà còn theo tính đùa cợt của Thanh Tâm, lão thái úy bớt vài phần cảnh giác, ánh mắt dịu đi.

“Điện hạ có lẽ không biết, ta và mẫu thân người từ nhỏ lớn lên cùng học phủ, là bạn học cũ, chỉ tiếc nhiều năm không gặp.” Lão thái úy cười thoải mái, nếp nhăn giãn ra, thuận miệng hỏi: “Đức phi nương nương gần đây thế nào?”

Nụ cười Phượng Nghi Huyên khựng lại nơi khóe mắt. Lò lửa trong trướng cháy rực, củi nổ lách tách. Gương mặt nàng in ánh lửa vàng ấm, như bức tượng tĩnh lặng trong thời gian.

Thấy nàng im lặng hồi lâu, sắc mặt khẽ biến, lão thái úy nhận ra điều bất thường, thần sắc trầm xuống: “Bà ấy…”

Phượng Nghi Huyên nhếch môi: “Mẫu phi tháng trước đã qua đời.”

“Loảng xoảng!” Chén rượu trong tay lão thái úy rơi xuống, vỡ tan. Lão chẳng hay biết, sững sờ nhìn nàng.

Phượng Nghi Huyên rũ mắt, không nói. Bỗng cảm nhận một bàn tay lén lút từ dưới bàn vươn tới, lặng lẽ nắm cổ tay nàng. Ngón tay ấm áp vuốt ve mu bàn tay, như an ủi thầm lặng mà thấu hiểu.

Lão thái úy cười, nhưng tiếng cười rạn vỡ, chẳng thể gọi là cười. Lần đầu tiên, lão bỏ qua lễ nghĩa vương pháp, nghiêm túc nhìn Phượng Nghi Huyên, như muốn tìm bóng dáng cố nhân trên người nàng. Giọng lão nhẹ như tuyết rơi, mang nỗi buồn lão chưa từng nhận ra: “Người rất giống mẫu thân, chỉ đôi mắt giống bệ hạ… Nhưng tính cách thì không. Mẫu thân người mềm mại, từ nhỏ đã quá ngoan ngoãn, bị di nương trong phủ bắt nạt cũng chỉ trốn đi khóc. Ta không nhìn nổi, mới mách chuyện ấy với Khương lão gia.”

Lão buồn bã: “Sao bà ấy lại… Sao lại thế… Ta tưởng Hoàng thượng yêu quý bà, bà hẳn sống tốt hơn.”

Nén giận chỉ khiến người khinh nhục. Phượng Nghi Huyên hiểu đạo lý này từ năm tám tuổi. Đáng tiếc, Đức phi nửa đời người vẫn mơ hồ mong lùi một bước sẽ được bình yên.

Sống trong đế vương gia, không cầm dao sao giữ nổi thân mình? Nhưng lần đầu Đức phi cầm dao, mũi dao lại chĩa vào đứa con gái bà chẳng hề phòng bị.

Gió tuyết gào thét ngoài trướng, trong lều tĩnh lặng. Hồi lâu, Phượng Nghi Huyên mới lạnh nhạt nói: “Hồi nhỏ, nhà ngoại một tay che trời, phụ hoàng… chẳng hề quan tâm mẫu phi.”

Trong khoảnh khắc lão thái úy như già đi nhiều, đắm chìm trong hồi ức: “Ta và bà ấy mười năm không gặp. Năm người sinh ra, ta về kinh dự yến cuối năm. Lệ Quân… không, Đức phi nương nương cũng ở đó. Bà không còn vui vẻ như xưa, ta nhận ra.”

“Phụ hoàng dù cho mẫu phi danh phận, nhưng chẳng cho sủng ái. Phi tần không có hoàng ân chỉ là vật trang trí. Hoàng hậu lại kiêng kị Khương gia, khắp nơi kiềm chế bà.” Phượng Nghi Huyên không nhìn lão thái úy, cúi đầu nhìn tay mình, nơi từng có máu mẹ chảy qua. Nàng chậm rãi nói: “Thái tử bức tử bà. Bà đi rất yên tĩnh, không để lại nửa lời.”

Lão thái úy ho kịch liệt.

Thái úy cả đời đóng ở biên cương, mười năm mới nghe tin cố nhân, lại là tin người đã mất.

Bàn tay nắm nàng siết chặt hơn. Một tay khác đưa áo choàng cho nàng. Ánh mắt Thanh Tâm dịu dàng như sóng nước mùa xuân. Nàng lên tiếng cắt ngang: “Chuyện đã qua rồi. Thái úy cũng nên nghỉ ngơi. Đi thôi điện hạ, ta dẫn ngươi nếm thử rượu phương Bắc.”