Tổng Hợp Đoản Văn H [Free]

Truyện 2: Dì nhỏ bị ghẹo khóc

“Không, không được đâu, Diệu Hà…” Đào Phương Hoa bị ôm chặt vô lồng ngực, áo sơmi bung nút lòa xòa, để lộ cặp ngực căng tròn. Một đôi tay đang nghịch ngợm, bóp nắn tới tấp, làm dì thở hổn hển không ngừng. Dì đang bị chính đứa cháu gái của mình đẩy vô tình huống khó mà mở miệng. Nhưng mà, cái cảm giác sướng rạo rực cùng với chút tình ý gì đó trong lòng lại cứ xúi dì để mặc con bé tiếp tục. Mà Diệu Hà thì rõ ràng biết tỏng cái điểm yếu này.

Ở tầng cao nhất của tòa cao ốc giữa trung tâm Sài Gòn, nơi nhìn xuống cả thành phố, người phụ nữ từng lên bìa tạp chí kinh tế giờ đang bị Diệu Hà “quậy” tới tấp. Con bé kéo mông dì, đẩy dì dính chặt vô tấm kính lớn, cười khúc khích: “Dì nhỏ, dì nghĩ có ai thấy mình hông ta?” Tư thế của dì lúc này thiệt là quê, y như thằn lằn bám kính, cặp ngực căng tròn dán chặt vô tấm kính lạnh ngắt, ép tới méo mó.

Cảm giác kích thích xen lẫn xấu hổ làm dì vùng vẫy. Dù biết chắc chẳng ai thấy được, dì vẫn cứ thấy sợ sợ. Nhưng con bé phía sau mạnh kinh khủng, nó nắm chặt hai tay dì, chân thì chặn mông dì, bắt dì phải nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Đừng… đừng mà, Diệu Hà…” dì hoảng loạn, cặp ngực cứ lắc lư theo mỗi lần vùng vẫy. Diệu Hà nhìn người phụ nữ vốn tự tin, đĩnh đạc giờ bị mình “chinh phục,” trong lòng khoái chí lắm. Nó ghé sát tai dì, thì thầm: “Dì nhỏ gì mà gan nhỏ xíu vậy? Hay là vầy nè, dì xin tui đi, xin tui là tui thả dì liền, chịu hông?”

Đào Phương Hoa cắn môi, im re. Nhưng Diệu Hà đâu có tha, nó đẩy dì mạnh hơn, tay lần xuống cái quần tây, toan cởi. Dì giật mình, la lên ngay: “Diệu Hà, đừng, dì xin con!” Giọng dì run run, chẳng còn cái vẻ lạnh lùng thường ngày. Diệu Hà khoái chí, ôm dì trở lại bàn làm việc, tiếc rẻ nói: “Sao dì nhỏ đầu hàng lẹ vậy trời?”

Cặp ngực dì vẫn còn lồ lộ, Diệu Hà giúp dì mặc lại áo ngực, xong xuôi còn hôn nhẹ lên ngực dì, cười tủm tỉm: “Ngoan thiệt chớ.” Dì mím môi, để mặc con bé muốn làm gì thì làm.

Xong xuôi, Diệu Hà phủi tay, đi một nước, tỉnh bơ.

Tết Âm lịch, Đào Phương Hoa dẫn Diệu Hà về quê ăn Tết. Bà Đào vừa thấy Diệu Hà là khóc um sùm, nói con bé ốm, làm Diệu Hà dỗ bà hoài mà hổng xi nhê. Cha mẹ Diệu Hà mất vì tai nạn xe, từ nhỏ là Đào Phương Hoa nuôi nó lớn. Mới về tới nhà, bà Đào đã nhớ nó quay quắt. Nói chuyện với bà một hồi, Diệu Hà mới dỗ bà vô phòng nghỉ.

“Ư…” Cảm giác tê tê trước ngực làm Đào Phương Hoa giật mình tỉnh giấc. Mở mắt ra, dì thấy Diệu Hà đang quỳ kế bên, cúi đầu ngậm lấy ngực mình. Dì hoảng hồn đẩy con bé ra, nhưng hổng dám la lớn, sợ bà Đào ở phòng kế bên nghe thấy.

Diệu Hà rõ ràng nắm thóp cái tật này của dì, nó ôm ngang eo dì, đè dì xuống giường. Dì toan ngồi dậy, nhưng bị con bé nắm chặt cổ tay, giữ cứng ngắc. Dì chỉ biết trân trối nhìn Diệu Hà cắn ngực mình, mà hổng dám rên lấy một tiếng.

Dì lắc đầu: “Diệu Hà… mình không được vậy đâu… lỡ bà nghe thấy thì sao…” Diệu Hà cười khẽ: “Dì nhỏ hổng la, bà ngoại làm sao nghe được chớ.” Nói xong, nó lại tiếp tục nghịch cặp ngực căng tròn của dì. Đào Phương Hoa cắn môi, hổng dám cục cựa, nhưng cảm giác sướng trước ngực làm dì nhịn hổng nổi, thở hổn hển: “Diệu Hà… thả dì ra đi.”

Diệu Hà buông tay dì ra, cười hì hì: “Được rồi, tui thả dì. Nhưng lát nữa bà ngoại vô, dì nhỏ đừng có la lớn nghen.” Dì định đẩy con bé ra, nhưng lại kiềm lại. Vậy mà tay Diệu Hà càng lúc càng lấn tới, cởi tung áo tắm của dì, nắm lấy “cái đó” của dì.

Đào Phương Hoa vừa định la lên, đã bị Diệu Hà ngậm chặt môi. “Ư…” Tiếng rên của dì bị chặn đứng. Diệu Hà nâng eo dì lên, tay lần xuống phía sau, luồn vào chỗ nhạy cảm. Đào Phương Hoa trợn mắt, muốn vùng ra, nhưng bị con bé hôn tới mềm nhũn, chỗ đó ướt át quấn chặt lấy ngón tay nó, chẳng chịu buông. Diệu Hà cười khẽ, thêm hai ngón nữa, làm tới khi dì nhịn hổng nổi mà lắc mông, nó mới “thẳng tiến” vô.

“A!” Dì thét lên, nhưng liền bị Diệu Hà bịt miệng ngay.

Đúng lúc đó, ngoài cửa vang tiếng gõ: “Con ơi, con không sao chứ? Làm gì mà la vậy?” Bà già ngủ nông, chút động nhỏ là tỉnh liền.

Đào Phương Hoa căng như dây đàn, chỗ phía dưới siết chặt lấy Diệu Hà, hổng dám hó hé. Dì nhìn con bé cầu xin, nhưng Diệu Hà làm như hổng thấy, còn ra sức hơn. Ngoài cửa, bà già gõ thêm cái nữa. Đào Phương Hoa cắn răng chịu đựng cảm giác sướng điên người, lớn tiếng nói: “Mẹ, hổng sao đâu, tại con đụng trúng đồ thôi.”

“Ờ, vậy được, cẩn thận chút nghe con.” Bà già hổng nghi gì, càm ràm thêm câu rồi thôi. Đào Phương Hoa thở phào: “Dạ… dạ… mẹ đi ngủ đi.” Ngoài cửa im re, hổng còn tiếng động.

Nhưng trong phòng, tiếng va chạm khe khẽ vẫn vang lên. Đào Phương Hoa bị Diệu Hà bắt nâng hai chân, gác lên vai nó. Cảm giác sướng từ phía dưới làm dì gần như mất hồn. Dì cắn môi tới bật máu, tới khi Diệu Hà “xong việc” trong người dì, môi dì đã rách toạc.