Tổng Hợp Đoản Văn H [Free]

Truyện 2: Dì nhỏ bị ghẹo khóc

Diệu Hà thương thương liếm giọt máu trên môi dì, rồi bế dì vô phòng tắm rửa ráy. Còn dì, mệt lả trong vòng tay con bé, ngủ thiếp đi lúc nào hổng hay.

Sáng hôm sau, Diệu Hà tươi tỉnh chạy bộ dưới khu nhà, trong khi Đào Phương Hoa ngủ thẳng cẳng tới 10 giờ mới dậy.

Lúc dì xuống lầu, bà Đào đang đeo kính lão đọc báo. Bà liếc dì, càu nhàu: “Coi cái thân con kìa, còn thua cả cháu ngoại.” Đúng lúc đó, Diệu Hà chạy bộ về, mặc đồ thể thao đen, trán lấm tấm mồ hôi.

Nhớ lại đêm qua, Đào Phương Hoa ngoảnh mặt đi, hổng muốn nói gì. Ăn trưa xong, bạn bè bà Đào kéo tới chơi. Là con lớn, dì phải tiếp khách, dù vốn dĩ dì thích yên tĩnh, chẳng bao giờ tham gia mấy vụ này. Còn Diệu Hà thì viện cớ mệt, trốn biệt.

Đào Phương Hoa ngồi ở vườn sau đọc sách, hôm nay dì mặc đồ thoải mái: áo lông trắng, khoác áo đen. Diệu Hà dựa tường, ngắm dì, nghĩ bụng dù mặc vậy mà vẫn thấy cặp ngực dì phập phồng. Nó cười khẩy, bước tới ngồi cạnh.

Dì làm như hổng thấy, cắm cúi đọc sách. Diệu Hà hổng giận, chỉ ghé sát, ngậm lấy vành tai dì. Đào Phương Hoa giật mình, sách trên tay rớt cái bụp. Dì kiềm giọng: “Diệu Hà… con làm gì vậy?” Diệu Hà trêu: “Sợ gì chớ? Ai mà ra đây.”

Dì lượm sách, lờ cái tai đỏ lựng, bước nhanh vô phòng. Diệu Hà ở lại, cười muốn bể bụng.

Tối, Đào Phương Hoa diện vest đen, sơ mi màu mận, cầm ly rượu vang đứng giữa đám đông, nổi bật như sao. Diệu Hà nhìn, nhịn hổng được cười. Đúng là “người của nó,” thiệt xuất sắc. Chắc tại ánh mắt nó nóng bỏng quá, dì quay lại nhìn, rồi vội ngoảnh đi ngay.

Một tối nọ, Đào Phương Hoa uống rượu hơi nhiều, cuối cùng phải nhờ Diệu Hà dìu về phòng. Diệu Hà vuốt ngực dì, cười khúc khích: “Dì nhỏ, dì nói coi, nếu mọi người biết ngực dì bự cỡ này, tụi nó sẽ nghĩ sao ta?” Say xỉn làm Đào Phương Hoa đầu óc mù mịt, vậy mà dì nghiêm túc trả lời: “Tụi nó hổng biết đâu.”

Diệu Hà thấy dì dễ thương, trêu tiếp: “Vậy tui ôm dì ra cho cả đám biết, dì tính sao?” Ai ngờ Đào Phương Hoa mếu máo, đẩy con bé ra: “Diệu Hà là đồ xấu!”

“Tui là chồng dì mà.” Diệu Hà cởi nút vest dì.

Đào Phương Hoa lẩm bẩm: “Tui đâu có chồng.”

Diệu Hà cười hổng nói, toan cởi áo ngực dì, nhưng bị dì nắm tay, lắc đầu: “Đừng cởi.”

Diệu Hà hiếm khi kiên nhẫn, dỗ: “Ngoan, cởi ra cho ngực dì dễ chịu.”

Mấy phút sau, Đào Phương Hoa lăn ra giường ngủ khò.

Hậu quả của say rượu là đầu đau như búa bổ. Đào Phương Hoa xoa trán, lết ra lấy nước. Diệu Hà bưng ly trà giải rượu đưa dì: “Uống đi, thím Lâm mới pha.”

Dì lí nhí cám ơn, uống cái ực. Thấy dì đau dữ, Diệu Hà bước qua, đưa tay xoa huyệt thái dương cho dì, vừa xoa vừa nói: “Hổng ngờ dì nhỏ say rượu mà dễ thương dữ vậy.”

Đào Phương Hoa được xoa thì đỡ đau, nhưng lời con bé làm dì xấu hổ muốn chết. Dì nhớ rõ đêm qua mình nói gì. May mà Diệu Hà hổng nhắc thêm, dì thở phào. Xoa một lúc, dì hết đau. Ăn cơm tất niên xong, hai người chuẩn bị về lại Sài Gòn.

Trước khi đi, bà Đào bịn rịn dữ lắm. Diệu Hà hứa sẽ thường về, bà mới chịu buông.

Về tới Sài Gòn, Diệu Hà rảnh rang, còn Đào Phương Hoa thì bù đầu với công việc. Gần đây Diệu Hà hổng quậy dì, làm dì nhẹ cả người. Nhưng dì cứ có cảm giác ngực mình bự hơn, áo ngực size C bắt đầu chật. Cứ đà này, tới vest dì cũng mặc hổng nổi.

Rồi một ngày, Đào Phương Hoa phát hiện áo ngực cài hổng vô. Bình thường Diệu Hà hay mua đồ cho dì, nhưng dạo này hai người ít nói chuyện, con bé đâu biết ngực dì thay đổi. Dì đắn đo mãi, cuối cùng đánh liều nói: “Diệu Hà, con… mua giúp dì ít áo ngực được hông? Cái cũ chật rồi.”

Diệu Hà nhướn mày, bước tới xốc áo len dì lên, nắm lấy cặp ngực bự. Vì áo chật, dì hổng mặc gì bên trong. Đào Phương Hoa rên khẽ, nhưng vì có việc nhờ, dì hổng dám chống cự. Diệu Hà ngẫm nghĩ, gật đầu: “Để tui đi mua.”