Tổng Hợp Đoản Văn H [Free]

Truyện 1: Bạn cùng phòng tha tui đi (2)

Lúc này đầu óc Nghiên vẫn còn mù mờ, nhắm mắt đánh răng, xoẹt xoẹt vài cái thì tỉnh dần. Bỗng dưng Nghiên thấy có gì đó sai sai.

“Coi, hồi nãy… Giai đứng đi tiểu hả?” Nghiên nhớ lại cảnh lúc nãy, từ cái mặt Giai, xuống bàn tay, rồi tới cái… thứ Giai đang cầm. Cuối cùng Nghiên kết luận: “Trời đất quơi!”

Trở vô phòng, Nghiên thấy Giai nằm bẹp trên giường, úp mặt vô gối, hai tai đỏ chót.

“Khụ khụ,” Nghiên hắng giọng, đóng cửa lại, bước tới cạnh giường Giai, nhỏ giọng nói: “Chuyện của bồ, tui hổng nói cho ai đâu.”

Giai nghe vậy, ngẩng lên hé nửa cái mặt, lí nhí: “Thiệt hả? Bồ hổng giận tui chớ?”

Nghe tới đây, Nghiên ngớ ra.

“Sao tui phải giận? Bồ bị vậy là bệnh, đâu phải bồ muốn. Tui đâu có kỳ thị tụi bồ!”

“Bệnh? Tụi tui? Tụi nào cơ?”

Nghiên thấy Giai nói vậy, nghĩ chắc Giai tự ti, muốn chối, nên càng thấy thương. Nghiên xoa xoa đầu Giai, an ủi:

“Dân song tính bình thường mà, bồ đừng có mặc cảm. Bồ với tụi tui đâu có khác gì đâu.”

“Ờ… ừ, hổng khác gì hết. Cảm ơn bồ, Nghiên Nhi,” Giai nói xong, bất ngờ ôm chầm lấy Nghiên, dụi đầu vô ngực Nghiên cọ cọ. Nghiên cũng để mặc Giai, trong lòng lại thấy mình gần thiên đường thêm chút nữa.

Nếu Giai nghe được suy nghĩ của Nghiên, chắc chắn sẽ cười thầm: “Tui sẽ dẫn bồ lên thiên đường luôn, hí hí!”

 

Hôm qua mới phát hiện bí mật của Giai, để trấn an, Nghiên cứ ở bên cạnh, để Giai ôm mình nằm trong chăn. Nghiên ngủ ngon lành, mà trong lòng Giai lại có mùi thơm dễ chịu, nên Nghiên chìm vào giấc nè.

Nửa đêm, Nghiên nghe bên tai có tiếng thở hổn hển. Mở mắt ra, thấy ngay cái mặt quen thuộc của Giai, cách mình có vài phân. Đôi mắt Giai long lanh, má đỏ ửng, miệng nhỏ há ra rồi khép lại. Thấy Nghiên tỉnh, Giai nắm tay Nghiên kéo xuống dưới bụng mình.

“Giúp tui với, tui khó chịu quá.”

Nghiên lần đầu gặp cảnh này, ngơ ngác hổng biết làm sao, chỉ biết để Giai dẫn tay mình chạm vô cái khối to to dưới bụng Giai.

“Tui phải làm sao đây?”

“Bồ… ừ… bồ sờ sờ nó đi.”

Nghiên rón rén chạm vào, nhẹ nhàng xoa xoa.

“Trời, nó… nó bự hơn nữa kìa!”

“Hổng sao, bồ sờ tiếp đi.”

Nghiên sợ làm mạnh, nhỡ đâu đau Giai thì sao.

“Mà… tui hổng biết làm, lỡ làm bồ đau thì sao?”

Giai ghé sát tai Nghiên, thổi phù một cái, rồi liếm nhẹ môi Nghiên, giọng khàn khàn: “Hổng sao, bồ cứ coi nó như đồ chơi, muốn làm gì thì làm.”

Nghiên lau lau miệng, nói: “Thôi, bồ đừng làm vậy, tui hổng thích.”

“Ừ, được,” Giai ngừng lại, cắn cắn cổ tay mình.

Giang Nghiên nhẹ nhàng dùng tay vuốt ve cái chỗ đó, lần theo hình dạng mà xoa bóp. Bất ngờ, Nghiên tìm được điểm nhạy, nhấn mạnh một cái, làm Lục Thần Giai bật ra một tiếng kêu. Cái khăn trong tay Nghiên cũng ướt nhẹp.

“Ra được chưa? Chứ để vậy khó chịu lắm,” Giai rên rỉ.

Nghiên không đáp, chỉ lặng lẽ luồn tay dọc theo bụng Giai, nắm lấy hai cục thịt mềm mềm. Nghiên chậm rãi vuốt từ dưới lên trên, lúc mạnh lúc nhẹ ở chỗ đỉnh, móng tay khẽ cọ làm Giai rùng mình vì kích thích.

“Ư… nhanh lên, khó chịu quá…” Giai ôm chặt Nghiên, cọ cọ vào cổ Nghiên, làm nũng muốn được “giải phóng”. Nhưng Nghiên ngây ngô, chỉ biết vuốt lên vuốt xuống, tăng tốc mà chẳng làm Giai sướng hơn.

“Bồ cứ giữ tay như vậy, để tui tự làm được hông?” Giai thở hổn hển.

Nghiên biết mình làm chưa đúng, nên gật đầu liền, đặt tay ở góc tiện cho Giai tự xử, rồi ngồi nhìn Giai hành động.

Giai bắt đầu chuyển động chậm rãi, tay ôm chặt Nghiên, eo uốn éo tới lui. Khuôn mặt xinh đẹp của Giai đỏ ửng, môi mím chặt, phát ra những tiếng rên khe khẽ như mèo con kêu. Nghiên nhìn biểu cảm trên mặt Giai, cảm nhận cái thứ đó cọ xát trong tay mình.

Cảm giác nóng rực từ lòng bàn tay lan tỏa, như muốn đốt cháy cả trái tim Nghiên. Thời gian trôi qua, Giai càng lúc càng nhanh, cuối cùng chất lỏng tuôn ra trong tay Nghiên. Xong xuôi, Giai kéo tay Nghiên ra, ngậm mấy ngón tay Nghiên vào miệng. Lưỡi Giai liếm từ kẽ tay lên đầu ngón, cuốn sạch mọi thứ, rồi quấn quýt quanh đầu ngón tay. Xong, Giai liếm tiếp lòng bàn tay, sạch sẽ rồi mới đặt một nụ hôn nhẹ, gục đầu vào cổ Nghiên, ôm chặt lấy mà nhắm mắt.

“Ngủ đi, ngủ ngon,” Giai thì thào.

Giai thì ngủ ngon lành, còn Nghiên thì đầu óc rối bời, cảm xúc lẫn lộn. Thế là sáng hôm sau, Nghiên “vinh dự” khoe cặp quầng thâm mắt đen thui.

Nghiên ngồi đực trên giường, mắt dán vào Giai còn đang ngủ. Mặt Giai vẫn đẹp mê hồn.

“Ngủ mà cũng đẹp, tối qua còn đẹp hơn,” Nghiên nghĩ thầm.

“Ơ, khoan! Hổng đúng, tui phải hỏi cho ra lẽ chuyện tối qua mới được!”

Giai tỉnh dậy, thấy Nghiên nhìn mình chằm chằm, liền nở nụ cười tươi rói, làm Nghiên ngẩn ngơ. Một lúc sau, Nghiên lắc đầu nguầy nguậy.

“Đừng có dùng sắc đẹp dụ tui! Nói mau, tối qua là sao hả?”

Nghe Nghiên nhắc chuyện tối qua, Giai bỗng đổi sắc mặt, buồn thiu như sắp khóc, cứ như người sướng tối qua chẳng phải Giai vậy.

“Tui… tui hổng biết nữa. Từ hồi ở chung với bồ, tui cứ bị khó chịu hoài. Ngủ chung với bồ khó chịu, nhìn bồ khó chịu, thậm chí nghĩ tới bồ cũng khó chịu luôn.”

“?” Nghiên nhướn mày. “Vậy là tại tui hả?”

“Hu hu… Chứ hổng tại bồ thì tại ai? Nếu hổng có bồ, tui đâu có bị vậy, đâu có xảy ra chuyện tối qua. Tui lớn tới giờ lần đầu tiên bị thế này, tui xấu hổ muốn chết luôn, hu hu…”

Thấy Giai càng nói càng sụt sịt, bộ dạng như giây sau sẽ làm gì đó dại dột, Nghiên chẳng nỡ giận. Đành ôm Giai vào lòng, vỗ vỗ lưng, dỗ dành.

Giai trong lòng Nghiên nức nở: “Bồ đừng trách tui nha.”

“Ừ ừ, hổng trách bồ.”

“Vậy bồ đừng bỏ lơ tui, phải đối xử với tui như trước giờ.”

“Ừ ừ, y như cũ.”

“Sau này còn phải làm với tui như tối qua nữa.”

“Ừ ừ, còn làm, còn… Ơ? Khoan, cái này hổng đúng nha! Ngẩng mặt lên coi, tui hỏi bồ mà!”

Giang Nghiên nghe cái gì đó sai sai, muốn kéo cái đầu đang dụi trong ngực mình lên, nhưng càng kéo, Giai càng chui sâu vô.

“Tui mặc kệ, bồ hứa rồi, bồ mà hổng chịu là tui khóc cho bồ coi!” Giai làm bộ nức nở.

Nghiên sợ nhất là phải dỗ người mít ướt, nên vội vàng gật lia lịa: “Ừ ừ, được được, tui hứa!” Lúc này Giai mới chịu nín.

Mà trong lòng Nghiên, chỗ Nghiên hổng thấy, Giai nhếch môi cười đắc ý, mắt sáng rỡ, hí hửng nghĩ tới cuộc sống “hạnh phúc” sắp tới.

 

Thoáng cái, hai năm trôi qua. Từ chỗ bạn bè đơn phương của Nghiên, hai người giờ đã lấn sân sang kiểu quan hệ ái muội, mà chẳng ai chịu đâm thủng cái màng mỏng manh đó.

Lúc biết được giới tính thật của Giai, phản ứng đầu tiên của Nghiên lại là: “Trời, bồ rõ ràng là con gái mà!” Kết quả là Nghiên ngồi ngó Giai “trần như nhộng” nguyên một đêm. Đẹp thì đẹp thiệt, cảnh đẹp ý vui luôn, nhưng Nghiên cứng đầu, nhất quyết hổng chịu thừa nhận.

Lại một tối thứ Sáu, mai được nghỉ, Nghiên hí hửng kéo chăn, nhảy cái bụp lên giường. Ai ngờ, tay vừa sờ, đã đụng phải một thân thể ấm nóng.

“Trời đất, cái gì đây trời!”

Nghiên lật chăn lên, thấy ngay nhỏ bạn cùng phòng đang nằm trơn tru, mặt đầy vẻ chờ mong.

“Tối nay tui dẫn bồ chơi cái gì kích thích nha?” Giai nói, mắt long lanh nhìn Nghiên tới nổi da gà.

Nghiên theo bản năng muốn từ chối, định đuổi Giai xuống giường, nhưng chưa kịp mở miệng thì đùi đã bị Giai ôm cứng.

“Bồ… bồ tính làm gì?” Nghiên lắp bắp.

Giai cười tươi như hoa, tay lần từ đùi Nghiên lên tới “chỗ đó”. Ngón tay khẽ nhấn một cái ở “cửa vườn”, môi Giai bật ra hai chữ:

“Chơi bồ.”

Giai lẹ lẹ tụt quần ngắn của Nghiên xuống, ngón tay qua lớp quần lót mà xoa xoa chỗ “huyệt”. Lúc thì vuốt nhẹ, lúc thì chạm vào điểm nhạy. Cảm giác đột ngột làm Nghiên rùng mình, “bông hoa” ướt át, thấm cả quần lót lẫn tay Giai.

Giai giơ tay lên, khoe “chiến lợi phẩm”: “Trời, A Nghiên nhạy cảm ghê ha.”

Nghiên xấu hổ tới đỏ bừng mặt, quay lưng định mặc kệ Giai. Nhưng Giai đã nhanh hơn, ôm chặt Nghiên từ phía sau.

“Thôi mà, A Nghiên của tui dễ thương nhất. A Nghiên, A Nghiên…” Giai nũng nịu gọi.

Tiếng rên khe khẽ thoát ra từ môi Nghiên, không kìm được.

“A Nghiên, nói bồ yêu tui đi,” Giai thì thầm.

“A… tui… ừ… tui yêu bồ… a a a! Tới, tới rồi… ư…”

Sau cơn “lên đỉnh”, Nghiên mệt lả, nằm bẹp trên giường. Giai từ phía sau ôm chặt lấy, thì thào:

“Tui cũng yêu bồ, A Nghiên.”

Hết