Sau Khi Trở Về Hào Môn, Được Alpha Tỷ Tỷ Yêu
Sự im lặng kéo dài khiến Lâm Nhất càng thêm lo lắng và xấu hổ. Dù cô biết có lẽ chỉ mình cảm thấy như thế, nhưng cô không thể kìm nén được cảm xúc đó. Dần dần không chịu nổi sự ngượng ngùng, khi Lâm Nhất đang rối rắm không biết có nên mở lời trong ánh mắt dịu dàng của Trang Thanh Quyên, một giọng nói trong trẻo mang theo chút nghi hoặc vang lên:
“Mẹ?”
Lâm Nhất còn chưa kịp phản ứng đã bị Trang Thanh Quyên kéo ra cửa.
“Diên Diên về rồi!” Trang Thanh Quyên vui mừng kéo Khương Diên lại, nâng mặt cô ấy, cười đến híp cả mắt: “Hôm nay có ăn uống đàng hoàng không con?”
“Ăn rồi, ăn rồi. Con đâu phải trẻ con nữa. Con đã phân hóa, là Alpha rồi, mẹ làm thế này khiến con mất hết mặt mũi luôn á~” Dù miệng cự tuyệt, giọng điệu của Khương Diên lại giống như đang làm nũng.
Thật là một cặp mẹ con ấm áp. Lâm Nhất đứng ở cửa, nhìn hai người thân mật trò chuyện, chỉ muốn đào một cái hố chui xuống. Cô ở đây chẳng khác nào người thừa.
“Thôi được rồi, mẹ.” Khương Diên cuối cùng cũng “giải cứu” được gương mặt mình: “Em gái đâu rồi?”
Nghe mình được nhắc đến, Lâm Nhất ngẩng mắt nhìn lên, bắt gặp Khương Diên gật đầu chào cô một cách lịch sự nhưng xa cách.
“Em gái.”
Khương Diên thực sự là một người rất đẹp. Ánh hoàng hôn chiếu lên gò má cô ấy, như phủ một lớp phấn vàng rực rỡ. Đây là con gái ruột của cha mẹ nuôi cô sao? Khí chất lạnh lùng, cách nói năng chuẩn mực, hoàn toàn khác xa hình ảnh cha mẹ nuôi trong trí nhớ của Lâm Nhất. Không có chút gì liên quan. Nghĩ đến lớp dầu mỡ và mùi hôi tanh từ thịt trên người cha mẹ nuôi, Lâm Nhất không kìm được cảm giác ghê tởm, càng khó tin rằng Khương Diên lại là con đẻ của cặp vợ chồng ấy.
“Ừm… Chị… chị ạ…” Lâm Nhất cố nén cảm giác ghê tởm, lí nhí nửa ngày mới thốt ra được. Nói xong, cô tự giễu trong lòng, ngay cả cách đối nhân xử thế cô cũng thua kém đối phương.
Khương Diên không để ý đến ánh mắt kỳ lạ của Lâm Nhất, thờ ơ nói:
“Gọi tên tôi là được, Khương Diên. Dù sao chúng ta cũng sinh cùng ngày.”
Cô ấy đã sớm biết mình không phải con ruột của cha mẹ. Khi Lâm Nhất được tìm về, cô ấy thực lòng vui mừng thay cha mẹ. Cô ấy cũng biết ít nhiều về cuộc sống không mấy tốt đẹp của cô em gái này, nên trong lòng có thêm vài phần bao dung. Nhìn đối phương đứng đó trông như một chú mèo con đáng thương, Khương Diên cảm thấy chỉ cần dùng chút sức là có thể bẻ gãy xương cô. Nghĩ vậy, cô càng thấy xót xa.
“Diên Diên, em gái là Omega, con phải chăm sóc em thật tốt nhé.” Dường như nhận ra vừa rồi mình đã vô tình bỏ rơi Lâm Nhất, Trang Thanh Quyên vội kéo Lâm Nhất lại, nắm tay cô đặt lên tay Khương Diên.
Do thiếu dinh dưỡng, tay Lâm Nhất quanh năm luôn lạnh. Nhưng lòng bàn tay Khương Diên lại nóng bỏng, như muốn thiêu đốt làn da cô. Điều này khiến ánh mắt Lâm Nhất lảng tránh, không biết nên nhìn vào đâu.
Quá gần gũi. Dù tuyến thể của Alpha có dán miếng cách ly, mùi hương bạc hà vẫn như một con rắn lạnh lẽo trườn lên da thịt Lâm Nhất, khiến lớp da dưới áo quần lặng lẽ nổi da gà.
“Ư!” Lâm Nhất trợn tròn mắt, bị một lực mạnh kéo vào một vòng tay ấm áp.
“Yên tâm đi mẹ, con sẽ chăm sóc em thật tốt…”
Buổi chiều bị Khương Diên véo mạnh vai đến nỗi vẫn còn đau âm ỉ, Lâm Nhất không chịu nổi, mắt trợn trắng, lăn qua lộn lại trên giường mà không ngủ được. Khương Diên thật đáng ghét, chẳng lẽ không biết kiềm chế sức mạnh chút nào sao, làm hại cô giờ không ngủ nổi.
Tức chết đi được!
Lâm Nhất khó chịu dữ dội, dứt khoát co người lại, tay gác lên trán, đầu óc mụ mị. Không đúng… Hình như là kỳ động dục! chút lý trí còn sót lại cuối cùng giúp Lâm Nhất nhận ra điều bất thường. Quả thật không thể trách Khương Diên.
Theo bản năng, cô đứng dậy định tìm thuốc ức chế, nhưng cơ thể mềm nhũn, rối bời. Hơn nữa, cô vừa mới dọn đến nhà họ Khương, căn bản chưa chuẩn bị thuốc ức chế.
Chắc là… sẽ sớm bị phát hiện thôi…