Omega Hoa Hồng Theo Đuổi Lại Hôn Thê Cũ Của Mình

Chương 5: Cậu có thích tớ không

 

Không đợi Lâm Gia Lam kịp phân biệt cảm giác kỳ lạ này, Lương Tình đã nhìn lại bầu trời, ánh mắt xa xăm, như đang hướng về một nơi rất xa.

“Mười lăm năm trước, nhà tớ chuyển đến gần nhà cậu. Tớ lúc đó… khoảng năm tuổi. Khi ấy, tớ ngồi trên xích đu, một nhóc con lao đến trước mặt, chẳng khách sáo gì, nói: ‘Cái này là của tớ!’” 

Lương Tình liếc Lâm Gia Lam, mỉm cười tiếp: “Làm sao bây giờ, gặp phải một cô công chúa, tớ đành nhường xích đu, còn đẩy xích đu cho cậu cả buổi sáng.” 

Từ nhỏ, Lương Tình đã tự lập. Mẹ cô lo cô quá khép kín, đến môi trường mới, nhất định bắt cô xuống sân chơi công cộng của khu với lũ trẻ. Linh hồn người lớn trong cơ thể trẻ con, Lương Tình chẳng hứng thú với mấy trò đó, nhưng vì bị lải nhải, cô chán nản ngồi trên xích đu. 

Lâm Gia Lam hồi nhỏ là một cô bé mũm mĩm, véo lên mềm mềm. Nhìn nụ cười trên khóe môi Lương Tình, Lâm Gia Lam cảm thấy mặt nóng bừng. “Đâu có, tớ đâu có vô lý thế! Hồi đó còn nhỏ xíu, cậu nhớ nhầm rồi!” Lâm Gia Lam ra vẻ rất có lý.

“Ừ, đúng, một người nào đó rất hào phóng, dịu dàng, lại chu đáo.” Lương Tình thuận miệng khen theo, không ngờ Lâm Gia Lam chẳng cảm kích chút nào. “Cậu, cậu nói mỉa tớ!”

Lương Tình nhìn Lâm Gia Lam không phục, cười: “Được rồi, người hào phóng dịu dàng nào đó có lần còn cưỡng hôn tớ, nói không ai được theo đuổi tớ, rằng tớ là của cậu…” 

Chưa nói hết, Lâm Gia Lam tức đến đỏ mặt, vội bịt miệng cô: “Á, không được nói, không được nói!”

Lâm Gia Lam nhìn Lương Tình bị bịt miệng mà chẳng hề giận, mắt cô cong cong nhìn nàng, không ngăn cản. Nàng chậm rãi nhận ra đôi môi dưới tay mình ấm áp, mềm mại.

Tai đỏ bừng, Lâm Gia Lam vội buông tay, lúng túng không biết làm gì. Lương Tình khẽ nói: “Lam Lam, tớ thích cậu.” 

Khi Lâm Gia Lam ngẩng đầu trong hoảng hốt, Lương Tình nhìn thẳng vào mắt nàng, trịnh trọng: “Tớ không biết bắt đầu từ khi nào, có lẽ từ năm mười lăm tuổi khi cậu hôn tớ, hoặc sớm hơn. Tớ không muốn chỉ là thanh mai trúc mã của cậu… Tớ muốn là người yêu bên cậu cả đời. Lam Lam, tớ muốn biết lòng cậu. Cậu… có thích tớ không?”

Lâm Gia Lam cảm thấy đầu óc mơ màng, dòng máu nóng trào khắp cơ thể, tiếng tim đập dồn dập làm tai nàng ù đi. Nàng, có thích Lương Tình không?

Dù Lương Tình tính cách ôn hòa thế nào, trong xương vẫn có sự chiếm hữu và mạnh mẽ của một Alpha. Nhưng so với hạnh phúc của Lâm Gia Lam, những điều đó chẳng phải không thể nhường nhịn. 

Gần đây, Lương Tình thường nghĩ lại bản kế hoạch liên quan đến nguyên tác. Cô nghĩ, Lâm Gia Lam hẳn sẽ hạnh phúc. Dù giai đoạn đầu với nữ chính nguyên tác có chút trắc trở, nhưng cuối cùng vẫn là viên mãn. Một người sợ đau như Lâm Gia Lam lại sinh hai đứa con, chắc chắn nàng rất yêu cô ta. 

Còn cô và Lâm Gia Lam, mười mấy năm bên nhau, nếu nàng thích cô, họ đã sớm ở bên nhau, chứ không như bây giờ, giống bạn bè, giống người thân, nhưng chẳng giống người yêu. 

Lương Tình nghĩ mình chẳng còn gì để lấn cấn. Cô giao quyền lựa chọn cho nàng. Nếu không thể làm người yêu, ít nhất họ vẫn là bạn bè mười mấy năm. Đúng, cứ thế đi. Lương Tình lau đi khóe mắt ươn ướt, thở dài một hơi.

Lâm Gia Lam không biết đã bao lâu trôi qua kể từ khi Lương Tình hỏi câu đó. Đầu óc nàng như rỉ sét, rối thành một mớ. Nàng chưa từng nghĩ xem mình có thích Lương Tình hay không. Từ khi có ký ức, bên cạnh nàng luôn có cô. Cô rất mạnh mẽ, luôn bình thản như gió thoảng mây trôi, như thể mọi vấn đề đều có thể giải quyết. Cô đáp ứng mọi điều nàng muốn, chỉ cần quay đầu, cô luôn ở đó. Chỉ cần có cô bên cạnh, nàng luôn cảm thấy an toàn tuyệt đối.

Nhưng, đó có phải là thích không?