Omega Hoa Hồng Theo Đuổi Lại Hôn Thê Cũ Của Mình

Chương 2: Kế hoạch không ổn

 

“Lam Lam, tối thứ Sáu có rảnh không? Tớ đưa cậu đi một nhà hàng mới mở, nghe nói khá ổn.”

“À, Tình, thứ Sáu tớ có hoạt động rồi, không có thời gian đâu.” Lâm Gia Lam trả lời, giọng hơi khó xử.

“Ừ, không sao, cậu bận việc của cậu đi, khi nào rảnh mình lại đi.”

Lương Tình cúp máy, lắc đầu cười khổ, thở dài. Đây là lần thứ mấy trong tháng này rồi, xem ra dạo này Lâm Gia Lam bận lắm. Thôi thì cô sẽ đến trường gặp nàng vậy.

Lương Tình hiếm hoi tan làm sớm, từ công ty lái xe đến trường, tiện đường ghé tiệm bánh ngọt mà Lâm Gia Lam thích. Lúc này còn sớm, không phải xếp hàng dài.

Nhìn các loại bánh ngọt, nhớ đến Lâm Gia Lam luôn ầm ĩ đòi giảm cân, rõ ràng thèm thuồng nhưng không dám ăn nhiều, Lương Tình bật cười. Ha, rõ ràng chẳng mũm mĩm chút nào.

Đậu xe gần ký túc xá của Lâm Gia Lam, cô chụp ảnh bánh ngọt gửi cho nàng. Quả nhiên, chỉ một lát sau, Lâm Gia Lam đã spam biểu cảm, rồi gọi điện tới. Chưa kịp nói gì, nàng đã “tấn công” trước.

“Cậu lại mua bánh ngọt, chẳng phải cậu không thích đồ ngọt sao?”

“Ừ, nhưng có người thích mà.” Lương Tình tâm trạng tốt, cười nói. Nghe vậy, Lâm Gia Lam hiểu ra, kiêu ngạo đáp: “Thôi được, biểu hiện không tệ. Nhưng cuối tuần này tớ không về nhà, cậu đưa bánh cho dì giúp tớ nhé.”

“Không cần, tớ mua thêm một phần nữa, phần này cho cậu. Tớ đang ở dưới ký túc xá cậu đây.”

“Á, chờ tớ chút, tớ đang ở sân vận động. Tìm tớ á? Không cần đâu, chờ tớ về tìm cậu, nhanh thôi.”

Lâm Gia Lam thở hổn hển chạy đến, Lương Tình vội lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán nàng. Lâm Gia Lam giật khăn, lau mặt qua loa rồi nói: “Sao cậu không báo trước gì hết, may là tớ không có tiết học.”

Lương Tình nhìn nàng, khóe miệng hơi cong lên, trêu: “Nhớ cậu, tiện thể mang đồ cậu thích đến khao một chút. Sao cậu bận thế, thứ Sáu không rảnh, cuối tuần cũng có việc.”

Lâm Gia Lam gãi đầu, vẻ mặt khó xử: “Ừ thì, tớ cá cược với một đứa vô lại, tớ không thể thua. Dạo này toàn luyện bóng rổ, nên…”

“Vô lại?” Lương Tình giúp nàng vuốt lại tóc mái ướt mồ hôi, tiện tay xoa đầu nàng.

“Đúng rồi, cô ta cứ trêu tớ, tự cao tự đại, kiêu ngạo! Cậu không biết đâu, cô ta đáng ghét lắm, một đứa sinh viên trao đổi, rất thích thích gây sự… Thôi, không nói nữa, dù sao tớ không thể thua cô ta!” Lâm Gia Lam bĩu môi, trông tức tối.

Lương Tình nhận lại chiếc khăn tay bị vo tròn, đưa ly nước trong xe cho nàng. Nhìn Lâm Gia Lam ngửa cổ tu ừng ực, cô gấp gọn khăn bỏ vào túi, hỏi: “Vậy à, cô ta tên gì mà khiến Lam Lam của chúng ta tức giận thế?”

“Ana. Thôi, không nói cô ta nữa, sắp đến giờ cơm rồi, cậu có muốn ăn ở trường không, tớ mời.” Không đợi cô trả lời, Lâm Gia Lam đã kéo cổ tay cô lao về phía trước.

“Được thôi.”

Như cô dự liệu, Alpha luôn chiếm phần lớn tâm trí của Lâm Gia Lam chính là nữ chính trong nguyên tác. Trận cá cược bóng rổ là khởi đầu cho việc nữ chính và Lâm Gia Lam từ không quen biết trở thành hoan hỉ oan gia, tình cảm của họ nhanh chóng phát triển. Trong vài tháng ngắn ngủi sau đó, hai người từ giai đoạn ái muội trở thành người yêu chính thức, bắt đầu một câu chuyện tình yêu ngược trước ngọt sau, cuối cùng tiến đến hôn nhân.

Ban đầu, Lương Tình không nhớ rõ tên nữ chính, chỉ nhớ sau này khi Lâm Gia Lam trở thành diễn viên, chuyện tình của họ bị phanh phui, fan lấy tên hai người ghép thành tên CP “Lâm Na”, tên đối phương có chữ “Na”.

Biết được điều này, Lương Tình đương nhiên không muốn để Lâm Gia Lam rơi vào tay người khác. Cô vốn định chờ Lâm Gia Lam tốt nghiệp đại học, khi nàng sẵn sàng thì nước chảy thành sông mà kết hôn, nhưng xem ra kế hoạch này không ổn nữa.