Nửa Đời Thiếu Em (Futa) – Sẹc Team
Nguyễn Trung Bình bực bội gãi tai, thiếu kiên nhẫn nói: “Ly hôn thì ly hôn, hung dữ thế làm gì.”
Rồi hắn lại bắt đầu tính toán chi li: “Nhưng cô phải trả lại sính lễ. Chính cô chủ động đề nghị ly hôn, tôi chẳng phạm sai lầm gì. Thật không hiểu nổi cô. Chẳng phải kết hôn vì cũng muốn lợi dụng tôi làm bia chắn sao, không kiếm được bạn gái nên hối hận rồi à.”
Ngô Linh Chi lười nghe hắn nói nhảm, lười cãi vã. Khi tức giận, nàng cũng từng nghĩ, bà đây sẽ cưa đổ mẹ anh, ngày ngày show ân ái trước mặt anh, còn thổi gió bên gối mẹ anh, tương lai cho anh thừa kế mỗi cái quần đùi thôi.
Nhưng cũng chỉ là nghĩ thôi. Nàng muốn ly hôn nhanh chóng, lặng lẽ ly hôn, không muốn gặp lại Lý Thu Lan, sợ mình không kìm chế được.
Ngô Linh Chi chẳng lấy gì, rời đi tay trắng.
Lúc đó, nhà Lý Thu Lan đưa sính lễ 300 triệu, còn có một ít trang sức, nhưng mẹ Ngô Linh Chi chưa kịp nhận thì tai nạn chết, nàng cũng không lấy gì cả.
Nàng thu dọn quần áo của mình, xếp vào hai vali.
Nguyễn Trung Bình ban đầu còn giám sát, sợ nàng lấy thêm đồ. Thấy nàng thực sự thành thật, những món đồ quan trọng hắn cũng đã lấy lại, nên mặc kệ nàng.
Hắn quay lưng, ngồi trước máy tính chơi game, vốn chẳng có ý tiễn nàng. Nhưng lại sợ nàng ra cửa sẽ tiện tay lấy gì đó.
Ngô Linh Chi kéo hai vali, đi đến cửa. Hắn khoanh tay, tiễn nàng ra cửa. Đột nhiên, cánh cửa bật mở.
Ngô Linh Chi ngây người. Lúc này, đáng lẽ Lý Thu Lan đang ở trường dạy học chứ?
Nguyễn Trung Bình đột nhiên có chút chột dạ, lập tức lên tiếng: “Mẹ, là cô ấy tự muốn ly hôn. Vậy thì tốt tụ tốt tán, người ta có con đường rộng mở, không muốn bị ràng buộc ở nhà mình…”
“Câm mồm.” Lý Thu Lan đột nhiên ngắt lời. Ánh mắt dừng trên gương mặt sững sờ của Ngô Linh Chi, giọng thấp, như đang kiềm chế điều gì. “Lấy giấy tờ chưa?”
Ngô Linh Chi lặng lẽ gật đầu, đột nhiên cảm thấy chột dạ. Chuyện lớn như ly hôn, vậy mà nàng chưa từng nói với mẹ chồng.
“Chưa tìm được chỗ ở, đúng không?” Lý Thu Lan nhìn nàng. “Căn hộ XX kia, con ở tạm trước.”
Cô không biết nàng ly hôn là vì mình hay vì Nguyễn Trung Bình.
Cô xách hai chiếc vali trong tay nàng. Dáng người dong dỏng, đứng ở cửa, cô cao 1m75, trên người mang phong thái dịu dàng lắng đọng qua năm tháng, thực sự rất thu hút. Cô thường mặc áo sơ mi trắng quần tây, nhìn là biết thành phần trí thức.
Ánh mắt cô nhàn nhạt nhìn Nguyễn Trung Bình: “Con không cần đi theo.”
Nguyễn Trung Bình, vừa định thể hiện trước mặt mẹ, lập tức ngoan ngoãn gật đầu, nhìn mẹ mình xách hai vali, dẫn theo “vợ trước” như chú cún nhỏ đi theo sau xuống lầu.
Nguyễn Trung Bình không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy mẹ mình đối với Ngô Linh Chi tốt quá, bình thường mẹ chồng với con dâu không phải nên như nước với lửa sao?
Hừ, Ngô Linh Chi phúc tổ 70 đời mới gả được vào nhà này.
Hơn nữa, mẹ hắn thực sự là người rất tốt, đối với học sinh tốt, với hàng xóm cũng hòa nhã. Có việc gì, cô đều sẵn lòng giúp đỡ, đúng là người kết thiện duyên khắp nơi.
Nguyễn Trung Bình thường nghe người khác khen mẹ mình, trong lòng rất đỗi tự hào.
…
Căn hộ XX cách nơi ở hiện tại một khoảng cách. Ban đầu, nó được chuẩn bị làm nhà cho hai người trẻ, nhưng Nguyễn Trung Bình không muốn chuyển đi, thích bám mẹ mình.
Ngô Linh Chi đôi khi cảm thấy hắn đúng là một “ma ma boy”. Nhưng nghĩ lại, nếu nàng có một người mẹ như vậy, nàng cũng sẽ là “ma ma girl”.
Ngày thường, khi ngồi xe của mẹ chồng ra ngoài, nàng luôn tránh ngồi ghế trước. Hôm nay, Lý Thu Lan trực tiếp ra lệnh: “Ngồi ghế trước.”
Ngô Linh Chi ngoan ngoãn ngồi vào ghế trước. Suốt dọc đường, nàng muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Nàng thực sự không có chỗ nào để đi. Ban đầu, nàng định ở tạm nhà nghỉ, vừa đi làm vừa tìm nhà thuê.
Giờ ở căn hộ XX, nàng cảm thấy lại sắp dây dưa không rõ với mẹ chồng.