Nửa Đời Thiếu Em (Futa) – Sẹc Team
Lúc đó cô không từ chối, cho đến khi nàng lặp lại, hôn lên môi cô, hôn đến mức hơi kiệt sức, cô mới đỡ nàng nằm xuống: “Được rồi, nghỉ ngơi thêm chút nữa, mười phút sau uống thuốc.”
“Vâng ạ.” Lúc đó Ngô Linh Chi ngây ngô, mơ màng, sốt cũng đã hạ, sau đó hai người không nhắc lại chuyện đó.
“Xong rồi.” Lý Thu Lan đổ trà sữa vào hai chiếc ly thủy tinh. “Ra ngoài ngồi đi, mẹ mang ra.”
“Vâng.” Ngô Linh Chi ngoan ngoãn ra ngoài ngồi, tâm trạng khá hơn một chút, vô thức vung vẩy chân dưới bàn.
Lý Thu Lan mang ra mấy chiếc bánh tart trứng mới làm, để nàng ăn trước, rồi quay lại bếp, lấy trà sữa đã được ướp lạnh vừa đủ ấm, lau khô nước trên thành ly bằng giấy lau, mang ra, đặt một ly trước mặt nàng.
Cô ngồi xuống cạnh nàng. Ngô Linh Chi hơi ngạc nhiên. Bình thường khi Nguyễn Trung Bình ở nhà, cô luôn xa cách, giữ khoảng cách với nàng. Khi Nguyễn Trung Bình không ở nhà, trừ phi nàng chủ động tiếp cận, nếu không cô cũng sẽ giữ khoảng cách.
Ngay cả khi ngồi ăn chung bàn, giữa hai người cũng cách một chiếc ghế.
Đêm khuya thế này, cô sẽ không ngồi cùng bàn uống trà sữa với nàng. Nhiều nhất là làm cho nàng, rồi mang phần của mình về phòng uống, hoặc ra sofa, bật TV, vừa uống vừa xem.
Còn nàng thì uống ở bàn ăn.
Giờ đây cô không ngồi cách ghế, mà ngồi rất gần nàng. Tim Ngô Linh Chi đập loạn, nàng thừa nhận, nàng thích người phụ nữ này quá rồi.
Dopamine trong người Ngô Linh Chi tiết ra điên cuồng, đầu óc nóng lên, nàng cầm một chiếc bánh tart trứng, đưa đến bên môi Lý Thu Lan. Lý Thu Lan nắm tay nàng, cùng với tay nàng, ăn hết chiếc bánh.
Mặt Ngô Linh Chi đỏ bừng, tim đập thình thịch, suýt nữa mềm nhũn bên cạnh cô. Nàng cảm thấy mu bàn tay nóng rực, bỏng rát, toàn bộ là nhiệt độ cơ thể từ cô truyền sang.
Lý Thu Lan buông tay nàng, lấy vỏ bánh tart trứng khỏi tay nàng, hôn lên đầu ngón tay nàng. Hơi thở nóng bỏng phả vào đầu ngón tay nàng, khiến chúng đỏ ửng, tê dại. Giọng cô kiềm chế, nói: “Ngon lắm, con thấy sao?”
Đầu óc Ngô Linh Chi nổ tung, cảm giác choáng váng nhẹ. Cả người từ cổ lên mặt đỏ rực, như bị máu nóng dồn lên. Nàng thở hổn hển từng ngụm, đôi mắt ướt át, mơ màng nhìn vào ngón tay mình.
Đầu óc hỗn loạn.
Cái gì, cái gì ngon?
Ngón tay cô? Hay là bánh tart trứng?
Một bàn tay phụ nữ đỡ lấy gáy nàng, mang theo hơi ấm nóng bỏng, vuốt nhẹ. Tim Ngô Linh Chi bỗng chốc bình yên lại. Nàng nâng ly lên, kề môi vào miệng ly, nhấp một ngụm trà sữa nhỏ, mặt đỏ bừng, nói, đôi mắt ngập tràn xuân sắc: “Vâng, ngon lắm ạ.”
Mẹ chồng ngon.
Nàng mãi mãi không quên được cảm giác khi hôn môi cô.
Những giấc mơ hỗn loạn của nàng, toàn là cảnh quấn quýt si mê với cô. Khi tỉnh dậy, lòng nàng trống rỗng.
Nàng không biết lời ám chỉ, hay rõ ràng, của mẹ chồng lúc này có ý nghĩa gì.
Nàng không thể để cô phạm sai lầm, không thể ảnh hưởng đến sự nghiệp của cô.
Hai người uống xong trà sữa, rồi trở về phòng.
Hôm sau, Ngô Linh Chi hẹn “chị em tốt” Nguyễn Trung Bình ra ngoài ăn cơm. Hắn vừa nghe đã tỏ rõ vẻ thiếu kiên nhẫn, mặt nhăn như khỉ ăn ớt, không hiểu sao không thể ăn ở nhà cho rẻ mà phải lết ra quán xá làm gì cho tốn tiền.
Giữa hắn và nàng, bây giờ đã chẳng còn chút thân thiện như thuở mới gặp. Mà nghĩ cũng đúng thôi. Làm gì có ai đang yêu mà lại chấp nhận người yêu có vợ?
Đàn ông dù là gay hay không, thì bộ não vẫn bị nửa thân dưới điều khiển. Bạn trai Nguyễn Trung Bình, dù có là thánh sống, thì cũng phải một lần nghĩ đến cảnh: “Ở chung nhà với một người vợ ‘che mắt thiên hạ’ như thế, liệu hắn có…xơi chem chép không nhỉ?”
Thế là thế nào cũng có lần nói bóng gió, mà Nguyễn Trung Bình thì thuộc kiểu dễ bị bạn trai dắt mũi – nghe một câu, hậm hực cả tuần.
Ngô Linh Chi ban đầu không tính ly hôn. Nàng từng nghĩ, đây là một cuộc giao dịch đôi bên cùng có lợi – che chắn, giữ mặt mũi, tự do yêu đương, tiền trao cháo múc, ai làm việc nấy.