Nửa Đời Thiếu Em (Futa) – Sẹc Team
Đã hơn 10 giờ tối, Ngô Linh Chi tắm rửa xong bước ra, tóc còn nhỏ giọt nước, quấn khăn lững thững đi ngang phòng khách. Nguyễn Trung Bình vẫn ngồi lì trên ghế sofa, mắt dán vào điện thoại, miệng hơi chảy nước miếng. Căn phòng yên tĩnh đến mức nàng nghe rõ tiếng tích tắc của đồng hồ và tiếng… hắn cười khúc khích một cách khả nghi.
Hừm. Thằng này lại video call với trai, chứ gì nữa.
Họ ngủ chung giường, nhưng đừng tưởng là có gì mờ ám. Giữa hai người luôn tồn tại một “ranh giới hòa bình” – một dải gối dài, được xếp ngay ngắn như hàng rào quân sự. Không ai được vượt biên, không ai được lấn cõi.
Đó là thỏa thuận ngầm từ ngày định mệnh: buổi gặp qua dating app kết thúc bằng cái bắt tay… cưới nhau vì lợi ích.
Hắn là gay, cần cưới vợ để che mắt bà mẹ khó tính.
Còn mẹ nàng muốn “bán con gái lấy tiền”, cho nên cần nàng cưới gấp để bà ta lấy tiền sính lễ.
Ngô Linh Chi lau khô nước trên chân, leo lên giường bên phần “lãnh thổ” của mình. Nàng kéo chăn tới cằm, liếc qua “vùng đất bên kia” – nơi Nguyễn Trung Bình cuối cùng cũng chịu rời mắt khỏi điện thoại, tắt đèn, rồi nhẹ nhàng trèo lên giường như một bóng ma trách nhiệm.
Không ai nói gì.
Chỉ có bầu không khí nặng trĩu và tiếng muỗi đâu đó đang bàn bạc chuyện hôn nhân hiện đại.
Thật sự, sống kiểu này mệt muốn chết.
Ngô Linh Chi không yêu Nguyễn Trung Bình, và hắn thì chưa từng tỏ ra có chút thiện cảm nào với nàng – trừ lần đầu gặp mặt, khi cả hai cùng bày tỏ mục đích dơ bẩn của nhau, cùng bật cười như hai kẻ bị xã hội chơi khăm. Khi đó, nàng nghĩ: “Ừm, cũng được. Cưới xong mạnh ai nấy sống.”
Vấn đề là hắn sống tốt quá, còn nàng thì không.
Thật ra, nàng cũng thích người cùng giới.
Nguyễn Trung Bình có người yêu là một anh chàng nghe đồn làm designer, đẹp trai, body chuẩn, lại còn biết làm bánh. Cứ mỗi tối, khi nàng định ngủ thì hắn bắt đầu cười khúc khích bên kia giường, như thiếu nữ mộng xuân lần đầu biết yêu, thích thoảng còn khoe người yêu cho “chị em tốt” là nàng.
Thật chướng mắt, ồn ào, đồ đáng ghét.
Ngô Linh Chi vẫn chưa có ý định yêu ai. Một phần vì nàng bận đóng vai vợ mẫu mực cho chồng, phần còn lại vì làm gì có chị nào dám yêu người đã có chồng? Dù cái “chồng” này chỉ là tượng gỗ kê tạm, vẫn là cái danh khiến người ta quay lưng.
Nàng từng mơ về một người phụ nữ sẽ khiến tim mình đập loạn, nắm tay nhau dạo phố, cùng nuôi mèo và chia nhau nước tẩy trang. Nhưng giờ, nàng chỉ thấy… trống rỗng. Và bực.
Nguyễn Trung Bình đã quay lưng lại, cuộn người như cá trích khô. Hơi thở đều đều, nhẹ như thể hắn vừa hoàn thành một ngày yêu đương viên mãn.
Còn nàng? Nằm nhìn trần nhà, hai mắt vô thần.
Mình đang sống cuộc đời của ai vậy trời?
Phiền quá.
Ngô Linh Chi đấm mạnh xuống giường, giường rung lên, nhưng chẳng ảnh hưởng gì đến Nguyễn Trung Bình.
Một chàng trai đẹp trai như vậy, sao lại ngáy được chứ?
Ngô Linh Chi không hiểu nổi, nghe mà thần kinh căng thẳng.
Nàng trừng mắt, trong tiếng ngáy của chồng, nhạy bén bắt được âm thanh cửa lớn bị mở ra.
Ngô Linh Chi siết chặt tay phải, đêm nay tâm trạng bực bội khiến nàng không kìm được đứng dậy, xuống giường, thậm chí không mang giày, đi chân trần, mặc bộ áo ngủ lụa dài màu tối, tiến đến cửa, nhẹ nhàng mở cửa phòng, để lộ nửa người ra ngoài, nhìn ra hành lang.
Đến thời điểm này, chỉ có thể là mẹ chồng trở về. Mẹ chồng đã ly hôn với cha chồng từ nhiều năm trước, trong nhà chỉ còn ba người sinh sống.
Dạo gần đây, cô ấy dường như luôn về nhà rất khuya, công việc bận rộn đến vậy sao?
Ngô Linh Chi trong đầu đầy dấu chấm hỏi. Nàng nghe thấy cô đóng tủ giày lại, bước chân nhẹ nhàng tiến đến, dừng lại trước cửa phòng nàng.
Cô thực sự là người lớn mà Ngô Linh Chi ngưỡng mộ và kính trọng. Nàng luôn mơ ước có một người mẹ như vậy, chứ không phải người mẹ ngày nào cũng ép nàng đi lấy chồng, dùng những lời lẽ độc ác, khắc nghiệt để sỉ nhục nàng.