Sở Thanh Giác nhắm mắt, lặng lẽ ước nguyện. Giai điệu trẻ con vang lên bên tai, trong bóng tối, khóe môi cô không kìm được cong lên.
Đó là sự dịu dàng của Sở Thư Du.
Biệt nữu, nhưng đáng yêu.
Dưới tiếng nhạc của Sở Thư Du, những nốt nhạc như tiếp thêm sức mạnh cho Sở Thanh Giác, giúp cô gửi gắm ước nguyện sinh nhật.
*“Mong mãi mãi được ở bên chị.”
Khúc dương cầm kết thúc, ánh sáng trong phòng khách dần trở lại.
Cả hai đều không thích đồ ngọt, chỉ nếm qua loa vài miếng bánh kem, rồi dùng khăn lau miệng, đặt xuống khăn giấy.
“Chị về phòng nghỉ sao?” Sở Thanh Giác tính toán thời gian.
20:30.
Gần lắm rồi.
Chỉ chút nữa thôi, cô sẽ đạt được điều mình mong muốn.
Sở Thư Du gật đầu. Mấy ngày nay, cô thường thức khuya sáng tác nhạc, gương mặt thoáng hiện chút mệt mỏi.
“Để em đưa chị lên.” Sở Thanh Giác nở nụ cười ngoan ngoãn, ánh mắt chẳng còn chút sát khí sắc bén như khi ở thương trường. Nếu không tính đến pheromones, trông cô chẳng khác nào một Omega nhu mì.
Sở Thanh Giác đẩy xe lăn của Sở Thư Du vào thang máy. Khoảnh khắc cửa thang máy khép lại, khóe môi cô khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười như ý.
Tầng ba chỉ cách đó chưa đầy nửa phút, nhưng thang máy vốn đang êm ái bỗng rung lắc. Trong lúc chao đảo, Sở Thanh Giác từ phía sau ôm chặt lấy Sở Thư Du. Cơ thể Sở Thư Du cứng đờ, theo bản năng muốn thoát ra.
Cho đến khi một tia lửa điện lóe lên từ dây cáp cọ xát, rơi xuống đèn thang máy, kèm theo những tiếng tí tách như pháo hoa.
Âm thanh của tia lửa phá vỡ sự tranh chấp lặng lẽ giữa hai người. Sở Thanh Giác ngẩng đầu nhìn cảnh tượng “nguy hiểm” trên trần, đôi tay càng siết chặt vòng ôm.
“Không sao đâu chị, không sao cả.” Sở Thư Du mất một lúc mới nhận ra có lẽ thang máy đã gặp trục trặc.
“Ừ.” Sở Thư Du cứng nhắc đáp lại, giọng khàn khàn bật ra từ cổ họng.
Bên trong thang máy chìm vào bóng tối, nhưng khả năng nhìn trong đêm của cả hai đều rất tốt, vẫn có thể thấy rõ nhau.
Sở Thanh Giác giả vờ lúng túng mở quang não, táy máy thao tác một hồi, rồi mới rụt rè lên tiếng: “Chị, có lẽ do mưa lớn bên ngoài, dây điện bị lão hóa, hệ thống lưới trời của nhà họ Sở cũng tạm ngừng hoạt động.”
Sở Thư Du hiểu ý cô. Quang não của họ giờ không thể kết nối với mạng bên ngoài. Có lẽ họ sẽ phải mắc kẹt ở đây một giờ, hai giờ, hoặc thậm chí đến sáng mai, khi người hầu phát hiện, mới có thể ra ngoài.
Sở Thư Du khẽ thở dài trong lòng.
Không phải cô không muốn ở cùng Sở Thanh Giác, chỉ là hai người hiếm khi ở riêng với nhau như thế này. Trong mắt Sở Thư Du, Sở Thanh Giác là một cô em gái ngoan ngoãn, đồng thời cũng là một người lãnh đạo đầy năng lực.
Không những không khiến cô phải bận tâm, mà ngược lại, chính cô mới là người được Sở Thanh Giác chăm sóc.
Khi có người ngoài bàn tán về mối quan hệ của họ, Sở Thư Du luôn vô thức nhíu mày phản bác.
Rốt cuộc, họ không phải… chị em thực sự. Một Alpha và một Omega, dù thế nào cũng có sự khác biệt.
Nhưng chỉ một đêm thôi, chắc cũng không sao. Nếu có gì bất ngờ… Sở Thư Du còn đang nghĩ cách phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng thì bất chợt ngửi thấy một mùi hạnh nhân pha sữa ngọt ngào.
Gương mặt Sở Thư Du vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, nhưng cơ thể cô khẽ cứng lại khi quay đầu nhìn.
Sở Thanh Giác má ửng hồng, pheromones quanh cô như rượu vang đỏ tràn khỏi ly, không kiểm soát được mà lan tỏa, ánh mắt hoang mang nhìn Sở Thư Du.
Gương mặt thanh lạnh quanh năm của Sở Thư Du cuối cùng cũng đổi sắc.