Kỹ Nữ Beta Trong Vòng Tay

Chương 5: Trong mộng mút sữa

Bên phía công ty gửi tin nhắn, bảo Cố Hoài Nam cứ yên tâm ở lại đây, đợi đến khi tình hình cho phép mới đón cô ra ngoài.

Cố Hoài Nam cầm điện thoại, mặt đầy vẻ không vui, chất vấn: “Bộ phim của tôi tuần sau khởi quay, bị nhốt ở đây thì làm sao quay được?” Người đại diện im lặng một lúc, thận trọng nói: “Thực ra… Nam chính hôm trước không nghe lời, đi quán bar nhảy disco, hôm qua đã bị cách ly, còn sớm hơn cô.”

Họ còn bổ sung: “Đạo diễn chắc cũng không kịp khởi quay đâu, cô đừng lo.”

Cố Hoài Nam nhìn trần nhà, không nói gì, thầm nghĩ nếu vậy thì khỏi quay phim luôn cho rồi, thật là xui xẻo.

Dưới sự kiên nhẫn khuyên nhủ từ công ty, Cố Hoài Nam đành bỏ ý định rời đi, chấp nhận ở lại căn chung cư chật hẹp này vài ngày. Nhưng căn hộ này vốn chỉ được sửa sang để làm nơi “cất chim hoàng yến”, chỉ có một phòng ngủ được hoàn thiện, phòng khách còn ở trạng thái thô sơ.

Điều này có nghĩa là ít nhất trong vài ngày tới, cô sẽ phải chung chăn gối với kỹ nữ vừa mang về hôm nay.

Theo lý mà nói, chuyện này cũng chẳng có gì khó khăn. Dù sao hai người mới gặp chưa đầy một tiếng đã lên giường “đánh” một trận, huống chi chỉ là ngủ chung giường.

Nhưng Thẩm An Nhiên thì khác.

Nàng vừa chứng kiến lần đầu tiên trên giường của Cố Hoài Nam, một lần chắc chắn không thể gọi là hoàn hảo.

Xấu hổ, quá xấu hổ. Cố Hoài Nam cảm thấy lúc này mình có thể dùng ngón chân đào ra cả một cái lỗ.

Khi nghe tin Cố Hoài Nam sẽ ở lại đây vài ngày, Thẩm An Nhiên không biểu lộ gì nhiều, chỉ ngoan ngoãn gật đầu, rồi lặng lẽ quay lưng, ngủ sát mép giường đôi, chu đáo chừa lại phần lớn không gian cho Cố Hoài Nam.

Cố Hoài Nam tắm rửa xong, chăm sóc da đơn giản rồi chui vào chăn nằm xuống. Cô kéo gối, vô tình để tay chạm vào eo Thẩm An Nhiên. Cô cảm nhận được nàng khẽ run lên, vành tai đỏ ửng.

Cô nhớ ra Thẩm An Nhiên từng nói lúc “kiểm hàng” rằng eo là một trong những điểm nhạy cảm của nàng.

Cố Hoài Nam vội rụt tay lại, cuộn tròn như con tôm luộc, cố hạ thấp sự tồn tại của mình.

Thế là trên chiếc giường đôi rộng lớn, hai người như cách cả một dải ngân hà, ranh giới rõ ràng.

Thẩm An Nhiên mơ màng cảm nhận được ngực mình ướt át. Núm nhũ nhạy cảm bị một nơi nóng ẩm bao bọc, khoái cảm tê dại khiến nàng chưa tỉnh táo đã khẽ rên lên.

Trong cơn buồn ngủ mông lung, nàng thấy cô gái nhỏ trước khi ngủ còn cách nàng “trời nam đất bắc” giờ đang áp mặt vào ngực nàng, mút sữa. Mái đầu xù xì cọ vào ngực khiến nàng ngứa ngáy khó chịu. Vậy mà trong giấc ngủ, gương mặt cô gái lại bình thản, thuần khiết, chẳng liên quan gì đến hành động dâm dục này.

Dù Cố Hoài Nam bảo nàng ngừng tiêm thuốc kích sữa, nhưng liều thuốc trước đó vẫn còn tác dụng. Núm nhũ sưng đỏ của nàng vẫn có thể tiết sữa.

Cô gái nhỏ trong mộng mút sữa say sưa, nhưng phần lớn sữa không chảy vào miệng cô, mà bị chăn hút mất.

Mặt Thẩm An Nhiên đỏ bừng, âm thầm kẹp chặt hai chân, hoa động trở nên ướt át.

Trong khi đó, thủ phạm vẫn mang vẻ vô tội.

Như thể chỉ mút sữa vẫn chưa đủ, Cố Hoài Nam thân mật cọ vào ngực nàng, một tay lặng lẽ đặt lên bầu ngực còn lại, bắt đầu xoa bóp. Núm nhũ sưng đỏ dưới ngón tay cô dần cứng lại, nhũ lại tràn ra sữa.

“Ư… Ha a!” Thẩm An Nhiên dùng tay che miệng, cố gắng kìm nén tiếng rên. Mắt nàng ngân ngấn nước mắt sinh lý, hốc mắt đỏ hoe, cả người trông như bị bắt nạt quá đáng. Nàng không ngừng cọ xát hai chân đến khi giữa hai chân trở nên dính nhớp, thịt non ở hoa động không ngừng ép chặt, chảy nước, khép mở đầy bất mãn.

Thẩm An Nhiên thở hổn hển từng ngụm, cố lấy lại chút lý trí, liếc nhìn Cố Hoài Nam. Thấy cô vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, nàng cẩn thận rút núm nhũ ra khỏi miệng cô, rồi từng chút một thoát khỏi sự kìm kẹp của cô.

Nàng xuống giường, đánh giá cơ thể mình. Hai huyệt dâm đãng đã sớm “tan tác” vì màn nhạc đệm vừa rồi. Nàng lúng túng bước vào phòng tắm, bắt đầu lần tắm rửa thứ ba kể từ khi đến căn hộ này.

Cố Hoài Nam mở mắt, phát hiện người còn lại trên giường đã biến mất. Tấm trải giường và gối hơi lộn xộn, có lẽ vì sợ đánh thức cô mà bị nàng làm rối. Cô chép miệng, ngạc nhiên nhận ra trong miệng vẫn còn vương chút hương sữa. Cô nhớ rõ trước khi ngủ tối qua mình không uống gì liên quan đến sữa.

Không phải người thích để tâm chuyện vặt, Cố Hoài Nam vừa ngáp vừa mang dép lê xuống giường. Ra khỏi phòng ngủ, cô thấy Thẩm An Nhiên đã mặc đồ ở nhà, ngồi trước bàn ăn chống cằm nghịch điện thoại. Tóc nàng còn nhỏ nước, có vẻ vừa tắm xong.

Nhận ra Cố Hoài Nam đã dậy, nàng cung kính chào buổi sáng, giọng nói thoáng chút ngượng ngùng.

Cố Hoài Nam uể oải gật đầu, lấy điện thoại ra, ngồi phịch xuống sofa, theo thói quen mở ứng dụng đặt đồ ăn, không ngẩng đầu hỏi: “Cô muốn ăn gì không?”

Thẩm An Nhiên im lặng một lúc. Dù không muốn làm mất mặt kim chủ, nàng vẫn phải dội gáo nước lạnh vì lòng tốt: “Giờ không đặt được đồ ăn đâu.” Nàng hất cằm về phía cửa trong ánh mắt nghi hoặc của Cố Hoài Nam. “Trong khu gửi ít nguyên liệu nấu ăn qua, giờ chúng ta chỉ có thể ăn mấy thứ đó.”

Cố Hoài Nam: …

Cô đối diện với một túi rau xanh và thịt tươi, một lúc sau cứng đờ quay đầu nhìn Thẩm An Nhiên: “Cô biết nấu ăn không?”

Thẩm An Nhiên thành thật đáp: “Biết một chút.”

Nghe vậy, Cố Hoài Nam đi đến lối vào, xách túi nguyên liệu nặng trịch đặt trước mặt Thẩm An Nhiên.

Trịnh trọng nói: “Giao cho cô đó.”

Thẩm An Nhiên biết nấu ăn không phải giả. Khi còn làm việc ở kỹ viện, có vài lần nàng bị khách bao đi chơi vài ngày. Một số bữa ăn là do nàng tự tay làm. Dù phần lớn thời gian nấu ăn trong bếp là vì sở thích đặc biệt của khách, bắt nàng trần truồng mặc tạp dề, rồi từ phía sau đâm vào hoa động, món ăn làm ra chỉ là thứ yếu…

Đó không phải hồi ức gì tốt đẹp. Nghĩ lại, Thẩm An Nhiên vẫn thấy từng cơn buồn nôn… Nhưng, đại khái cũng coi như biết nấu ăn.

Nửa giờ sau, Thẩm An Nhiên bưng hai đĩa thức ăn lên bàn, trong ánh mắt chất vấn của Cố Hoài Nam, căng da đầu nói: “Cà chua xào trứng và cà rốt xào thịt.”

Cà chua xào trứng, do tay run lúc chế biến nên cho đường hơi nhiều, món này nên đổi tên thành “cà chua xào trứng ngọt ngào”.

Cà rốt xào thịt, cà rốt cắt thành khối còn sống sượng, bỏ vào miệng vẫn cảm nhận được hương vị thiên nhiên nguyên bản.

Cố Hoài Nam buông đũa, lấy hai tờ giấy ăn lau miệng, động tác tao nhã như quý cô Pháp dưới ánh nến trong một bộ phim.

Quý cô chân thành nói: “Trong khu có ai đang tranh thủ bán hàng không? Chúng ta tích trữ thêm mì gói và đồ ăn nhanh đi.”