Trong trí tưởng tượng ban đầu của Thẩm An Nhiên, những minh tinh sống phóng túng thường nhận lương 200 triệu mỗi ngày, ở trong biệt thự có cửa sổ sát đất, mỗi tuần mở tiệc tùng thác loạn, đủ loại trai gái quấn quýt trong hồ bơi biệt thự.
Ảo tưởng của nàng dừng lại khi chiếc xe bảo mẫu dừng êm ru dưới tòa chung cư.
Cố Hoài Nam lại lần nữa nhanh chóng đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang và kính râm, cố ý khom người xuống xe để giảm sự chú ý, dù trong mắt Thẩm An Nhiên, hành động ấy càng lộ liễu hơn. Nàng đi theo sau cô lên lầu, nhìn cô lóng ngóng lấy chìa khóa từ trong túi để mở cửa.
Căn chung cư rộng chừng một trăm mét vuông, được trang trí theo phong cách tối giản, lạnh lùng, thiếu hơi người, cho thấy nơi này hiếm khi có người ở.
Thấy Thẩm An Nhiên lúng túng đứng ở lối vào, không biết làm gì, Cố Hoài Nam lấy một đôi dép lê từ tủ giày đưa cho nàng, rồi cởi áo khoác treo lên giá: “Đây là căn chung cư tôi mới mua gần đây. Từ giờ, cô sẽ ở đây.”
“Khi tôi rảnh hoặc có nhu cầu, tôi sẽ đến tìm cô. Đôi khi có thể gọi cô ra ngoài quay vài cảnh.” Cố Hoài Nam khoanh tay dựa vào sofa, bình thản nhìn Thẩm An Nhiên. “Hầu hết thời gian, cô cứ ở đây. Tiền tôi sẽ chuyển vào tài khoản của cô.”
Động tác đổi dép của Thẩm An Nhiên khựng lại, nhưng ngay sau đó nàng hiểu ra. Cố Hoài Nam xem căn chung cư này như một cái lồng chim, thỉnh thoảng ghé qua chơi đùa một chút. Nàng không phải lúc nào cũng phải sẵn sàng hầu hạ vị Alpha này. Nghĩ vậy, quả thật nhẹ nhàng hơn so với việc tiếp khách ở nhà thổ trước đây.
Lúc này đã khuya, Cố Hoài Nam thông báo hôm nay chỉ làm một lần, bảo nàng đi tắm rửa sạch sẽ trước.
Với Thẩm An Nhiên, việc này gần như là bài tập bắt buộc hàng ngày. Vì thế, nàng nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, nằm trên giường, chìm trong chăn mềm, khó khăn ngẩng đầu gọi khẽ ra ngoài: “Cô Cố, có thể bắt đầu rồi.”
Cố Hoài Nam nghe tiếng nhưng không vội tiến hành, mà chậm rãi bước tới, do dự. Khi nhìn thấy Thẩm An Nhiên dựa vào gối, nắm đùi tự tách ra, cô bỗng đỏ mặt.
Người trên giường không hề e thẹn vì tư thế của mình, ngược lại bình thản nhìn Cố Hoài Nam, đôi mắt như hồ nước không gợn sóng. Lông mu của nàng không rậm, hạt đậu tinh tế nằm yên, còn hoa động dường như đã động tình, khép mở đầy ám muội, để lộ phần thịt mềm đỏ tươi. Bộ ngực của Thẩm An Nhiên phập phồng theo nhịp thở không đều, núm nhũ run rẩy trên quầng nhũ đầy đặn, bất an.
Thẩm An Nhiên hiểu ra, có lẽ Cố Hoài Nam nghĩ nàng tiếp khách nhiều, lo lắng “làm” nàng sẽ gây ra vấn đề gì đó, nên chu đáo nói: “Tôi đã vệ sinh sạch sẽ, cô có thể yên tâm sử dụng. Nếu cô thấy chỗ đó bẩn, có thể dùng cúc huyệt của tôi… Chỉ là có thể không thoải mái bằng.”
“Không phải vậy! Đừng nghĩ lung tung.” Cố Hoài Nam vội vàng ngắt lời, trước khi lên giường cởi dép lê, quỳ ngồi trước mặt Thẩm An Nhiên, nói: “Tôi chỉ là trước giờ chưa thấy cơ thể người khác, cô có thể để tôi xem kỹ hơn không?”
“Được chứ.” Hiện tại, toàn bộ con người nàng đều thuộc về Cố Hoài Nam. Theo nguyên tắc, chỉ cần không làm nàng chết, Cố Hoài Nam muốn làm gì nàng cũng phải chịu, huống chi chỉ là xem cơ thể nàng, chuyện đơn giản như vậy.
Ánh mắt cô gái nửa tò mò, nửa ngượng ngùng. Cô cúi người ghé sát đoá hoa kiều diễm của nàng, ngón tay khẽ chạm vào môi đóa hoa mềm mại như cánh hoa. Cơ thể Thẩm An Nhiên lập tức run lên như bị điện giật, phát ra tiếng rên khó kìm nén.
Hơi thở nóng ẩm của cô phả vào xung quanh đoá hoa, Thẩm An Nhiên cảm nhận được nơi riêng tư của mình đã tiết ra dịch ái. Nàng theo bản năng muốn khép chặt chân, nhưng nhớ ra chủ nhân hiện tại đang thưởng thức đoá hoa mình, đành khó khăn từ bỏ, run rẩy nói: “Cố… cô Cố, chỗ đó của tôi chảy nước, tôi sợ làm bẩn cô…”
Cố Hoài Nam nghe vậy vội ngồi thẳng dậy, như đứa trẻ làm sai vội xin lỗi. Một lát sau, cô mới nhận ra mình mới là người nắm quyền chủ động, bèn xấu hổ ho khan hai tiếng.
Thẩm An Nhiên, ngay khoảnh khắc cô ngồi dậy, nhận ra quần jeans của cô đã bị đội lên một đường cong, biết cô cũng đã có phản ứng, chỉ vì ngại ngùng mà chưa trực tiếp bắt đầu. Nàng dùng chân cọ vào vai Cố Hoài Nam, cố ý dẫn dắt: “Bên trong tôi ngứa lắm, muốn được đút vào…” Nàng đưa tay ép hai bầu ngực lại gần nhau, như dâng vật quý trình lên trước mặt Cố Hoài Nam, ra vẻ mong chờ: “Nếu không được, cô có thể hút núm nhũ của tôi không, chúng đã cứng rồi.”
Cuối cùng, cô vẫn chọn hoa động của Thẩm An Nhiên, dùng tư thế truyền giáo truyền thống nhất.