Ghẹo Bà Xã Là Nghề (ABO)

Chương 2

 

Tịnh An liếm môi, rồi cúi xuống cắn vào lớp quần lót cuối cùng. Đôi môi đỏ chạm khẽ vào hông Lam Chi, khiến cả người nàng run bắn lên.

 

Đầu lưỡi Tịnh An như trêu đùa, thong thả liếm lên eo nàng, rồi trườn xuống, ngậm lấy mép quần lót. Nhưng không kéo xuống được, nhỏ dứt khoát dùng răng cắn mạnh một phát.

 

Lớp vải cuối cùng tan tành, về chầu ông bà. Cặp mông săn chắc, đầy đặn của Lam Chi cuối cùng phơi bày giữa không trung. Tịnh An hài lòng cắn một miếng lên đó, để lại dấu răng mờ nhạt.

 

Mùi dẫn dụ của Lam Chi bùng nổ, tinh thần lực mạnh mẽ giúp nàng giữ được thần trí tỉnh táo. Nhưng lúc này, nàng xấu hổ đến mức chỉ muốn mình là một Omega bình thường, động dục là quên hết tất cả, chỉ biết chạy theo bản năng.

 

Tịnh An thì thích thú với việc khiến Lam Chi quên sạch bản thân, nhưng nhỏ cũng khoái nhìn nàng tỉnh táo mà cùng nhỏ “lên đỉnh”. Nhỏ ưng ý với từng cơn run rẩy vô thức của nàng, đầu lưỡi linh hoạt trườn xuống, hôn lên phần thịt mềm bên trong đùi nàng.

 

Lam Chi nhiều năm chinh chiến, đôi chân rắn rỏi, mạnh mẽ, một cú đá có thể hất văng một chiến sĩ cơ giáp xa chục mét. Chẳng giống mấy Omega yếu ớt khác, chân chỉ để làm cảnh. Nhưng nàng vẫn là Omega, da thịt mịn màng, đẹp đến nao lòng, càng đẹp càng khiến người ta muốn “phạm tội”.

 

Tịnh An cũng nghĩ thế. Nhỏ “phạm tội” thật, mút mạnh, liếm, cắn lên phần đùi trong như muốn hút máu. Rồi nhỏ hít sâu, ngửi mùi hương dạ lan từ chỗ kín không ngừng rỉ nước, mê mẩn đến mức muốn trèo lên người nàng ngay.

 

Nhỏ hôn lên trên.

 

Lam Chi run lẩy bẩy, tay bấu chặt mà chẳng tìm được điểm tựa, đành cào mạnh vào vỏ cây trước mặt, rên rỉ khe khẽ.

 

“An… Dơ… An… Đừng mà…”

 

Nhỏ chẳng thèm để tâm, vươn tay tách “cánh hoa” rộng hơn một chút. Nhưng trước đó, nhỏ đã như con bướm, luồn lưỡi vào tận tâm hoa như hút mật. Giờ chỉ là đi sâu thêm chút nữa. Chẳng chạm đến điểm nhạy cảm nào, chỉ cố đẩy ra lớp thịt co bóp liên hồi, thế mà Lam Chi đã ướt đẫm.

 

Bàn tay kia rút lại, áp lên bên eo còn lại. Hai tay dùng sức, nhấc Lam Chi cao hơn một chút. Đồng thời, Tịnh An lùi lại một bước, khiến cơ thể nàng, vốn vô lực dựa vào cây, nghiêng hẳn ra, tạo góc độ tiện hơn cho nhỏ “thưởng thức”.

 

Lam Chi biết rõ nhỏ đang làm gì, nhưng cảm giác xấu hổ đã bị khoái cảm và sự trống rỗng xen kẽ đè bẹp. Nàng vừa rên “Dơ… Dơ quá…” vừa không kìm được mà lắc hông, chủ động nhích tới gần, miệng lại kêu: “Dừng… Không… Nhanh lên chút!”

 

Tịnh An nghe nàng “hát” những âm thanh vụn vặt ấy, trong lòng như có con thú vừa thỏa mãn vừa rục rịch.

 

Nhưng nhỏ vẫn kìm lại, đầu lưỡi rời đi, quay lại ngậm lấy “hai cánh hoa” đang run rẩy. Bàn tay căng chặt bấy lâu cũng rút về đúng chỗ, ngón tay thon dài kề sát đôi môi đang biến đổi, luồn vào tâm hoa, đâm sâu vào. Bên trong ướt át, nóng hổi, nhưng vẫn chặt khít. Lớp thịt mấp máy lúc đẩy ra, lúc hút vào.

 

Nhỏ không đâm sâu, chỉ dừng ở khoảng hai đốt tay, ngón tay cong lên phía trước, chạm vào một đám nếp gấp nhỏ xíu. Một tay siết chặt eo nàng, ngón tay không ngừng ấn, sờ, thăm dò.

 

Lam Chi hoàn toàn không biết ngón tay nhỏ đang chạm vào đâu, chỉ thấy mỗi lần đâm tới, nàng lại có cảm giác muốn bùng nổ. Cảm giác đó hóa thành những tiếng rên ngắt quãng, hòa với nhịp thở dồn dập, thành một khúc nhạc.

 

“Ô… An… Tịnh An… Ư…”

 

Ướt át quá mức, Tịnh An vốn chỉ định trêu đùa chân nàng, phá nát quần, lay chân dài của nàng. Nhưng giờ nước chảy xuống, ướt nhẹp cả nửa mảnh vải còn sót lại.

 

“Phiền phức quá.” Tịnh An nghĩ.

 

Nhỏ không nỡ rút tay ra khỏi cơ thể nàng, dù bản thân nhỏ cũng sắp không chịu nổi, chỉ muốn đổi tư thế mà “đâm” mạnh.

 

Nhỏ lùi thêm một bước, duỗi thẳng chân mình, gác cao lên thân cây, vừa vặn đỡ lấy cơ thể Lam Chi đang trượt xuống vì rã rời.

 

Trong khi ngón tay của Tịnh An ở trong cơ thể Lam Chi vẫn kiên quyết bám trụ, dùng vài ngón để giữ nàng vững, bàn tay còn lại vốn đang siết eo nàng bỗng rút ra. Nhỏ vung tay như nhà văn múa bút, “xoẹt xoẹt” vài đường, gỡ phăng lớp vải thừa thãi. Chỉ hai nhát, đôi chân thon dài, mượt mà của nàng đã bị lột trần.