Em Về Rồi, Vợ Ơi Đừng Khóc Nữa [Futa]

Chương 9: Bắt đầu chữa trị

 

 

Cố Tuệ Lâm vốn ngồi đối diện Trần Khả Hân, nhưng thấy khoảng cách quá xa, cô liền kéo ghế qua, ngồi sát bên nàng.

 

“Khả Hân, chị thử món này đi. Khả Hân, ăn nhiều chút. Ô, món này cũng ngon lắm…” Cố Tuệ Lâm vừa ăn vừa nhiệt tình gắp thức ăn cho Trần Khả Hân, miệng cười tươi, trông vô cùng vui vẻ.

 

Trần Khả Hân cuối cùng không chịu nổi, nhíu mày lạnh lùng nói: “Im miệng.”

 

“Cô định bao giờ đi? Ăn tối xong có thể rời đi được không? Giữa chúng ta đã chẳng còn quan hệ gì.” Nàng tiếp tục nói, giọng băng giá. Nàng cảm thấy nếu cứ để tình trạng này kéo dài, không phải cô điên thì chính nàng sẽ phát điên.

 

Cố Tuệ Lâm kề sát Trần Khả Hân, đột nhiên làm ra vẻ ấm ức: “Hu hu, Khả Hân, chị hung dữ với em quá.”

 

Giọng cô trở nên mềm mại, mang theo chút đáng thương, đôi mắt hạnh hơi ửng hồng, như thể vừa chịu phải tủi thân to lớn.

 

Trần Khả Hân biết rõ người phụ nữ này giờ rất giỏi diễn kịch, vậy mà suýt nữa nàng lại bị lừa. Nàng hừ lạnh, cúi đầu tiếp tục ăn, không thèm để ý đến cô.

 

Thấy Trần Khả Hân không đếm xỉa, Cố Tuệ Lâm bĩu môi, tiếp tục nói: “Khả Hân, em thật sự không có chỗ nào để đi. Chị cũng biết em với cha và gia đình ở nhà họ Cố luôn không hợp. Còn căn nhà kia của em, em thấy nó như có ma quỷ, buổi tối em sợ lắm.”

 

Cô vừa nói vừa làm bộ sợ hãi, nắm chặt tay áo Trần Khả Hân. Khụ khụ, cha, để truy lại con dâu cho cha, thông cảm cho con nhé!

 

“Chủ nhân, ngài có quên che mắt tôi không?” Một giọng nói cẩn thận vang lên trong đầu Cố Tuệ Lâm. 214 không ngờ chủ nhân của mình lại có mặt này. Người phụ nữ làm nũng, đáng thương kia là ai? Có thật là chủ nhân của nó không? Quen nhìn Cố Tuệ Lâm ngày thường sát phạt quyết đoán, giờ thấy cô làm nũng, nó thực sự không quen nổi.

 

“…”

 

“Không phải việc của mi, lui xuống!”

 

“Hu hu, đối xử với tôi hung dữ thế…” Không đợi quản gia 214 nói hết, Cố Tuệ Lâm trực tiếp cắt tín hiệu.

 

Kết quả, sau một màn diễn xuất đỉnh cao, Trần Khả Hân vẫn thờ ơ, không chút phản ứng. Ăn tối xong, nàng đẩy xe lăn về phòng, chỉ để lại cho Cố Tuệ Lâm một bóng lưng lạnh lùng.

 

Cố Tuệ Lâm còn định giãy giụa thêm, tiếp tục gọi với theo: “Khả Hân, lát nữa chị có cần em giúp tắm không? Em có thể…”

 

“Rầm!” Tiếng đóng cửa vang lên đầy uy lực, Cố Tuệ Lâm cong môi cười. Khả Hân vẫn thế, luôn mềm lòng với cô. Rõ ràng nàng có thể thẳng thừng đuổi cô đi, nhưng lại không làm.

 

Trong phòng, Trần Khả Hân tức đến nghiến răng. Người phụ nữ đáng ghét, coi nàng là gì chứ!

 

 

Cố Tuệ Lâm lặng lẽ lẻn vào phòng Trần Khả Hân. Nhìn nàng đang giả vờ ngủ, cô nở nụ cười tinh quái.

 

“Khả Hân, em nhớ chị lắm.” Cố Tuệ Lâm ôm lấy Trần Khả Hân, nhẹ nhàng cắn vành tai nàng, giọng nghẹn ngào thì thầm bên tai: “Rất, rất nhớ chị.”

 

Cố Tuệ Lâm cảm nhận được lồng ngực người kia khẽ động, đôi tay trực tiếp kéo áo ngủ của Trần Khả Hân ra, từ trên xuống dưới nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể tuyệt mỹ này.

 

“Cố Tuệ Lâm! Ư…”

 

Thấy nàng không giả vờ ngủ nữa, Cố Tuệ Lâm xoay người, trực tiếp ngậm lấy môi nàng, một tay luồn xuống dưới mò mẫm vùng chậu của nàng.

 

“Khả Hân, chị ướt quá.”

 

“Im, im miệng, thả ra!” Trần Khả Hân gần như phát điên, giọng nói run rẩy. Người phụ nữ này, trong tình trạng hiện tại của nàng mà cô ta vẫn muốn làm chuyện đó.

 

Đáng thương thay, Trần Khả Hân lúc này vẫn chưa biết, hôm nay, nàng chính là người ở “phía dưới”.

 

Cố Tuệ Lâm cúi xuống, ngậm lấy âm đế hơi nhô ra của Trần Khả Hân.

 

“Ư…” Trần Khả Hân bị kích thích đến mức nước mắt chảy dài, cả người run rẩy vì khoái cảm. Người phụ nữ này!