Em Về Rồi, Vợ Ơi Đừng Khóc Nữa [Futa]

Chương 4: Chị sắp đi lấy lại chị dâu của em về

 

“Chị, chị ơi, chị định ra ngoài sao?” Cố Tuệ Lâm vừa xuống lầu đã thấy một cô bé loli lo lắng nhìn mình hỏi.

 

Cố Tuệ Lâm cúi đầu nhìn cô bé. Đây là Cố Gia An, con gái của cha cô và mẹ kế. Theo ký ức, Cố Gia An năm nay khoảng 10 tuổi, vẻ ngoài ngọt ngào đáng yêu, thừa hưởng ưu điểm của mẹ kế, nhưng tính cách hơi hướng nội.

 

Khi Cố Tuệ Lâm đi du học, Cố Gia An mới khoảng 5 tuổi, lúc nào cũng lẽo đẽo theo sau cô như cái đuôi nhỏ. Dù không thích cha và mẹ kế, cô vẫn có ấn tượng tốt về cô bé này.

 

Sau này, khi bị “nữ xuyên không” chiếm cơ thể, người kia sợ lộ sơ hở nên hầu như chỉ ở biệt thự riêng, rất ít về nhà họ Cố.

 

Cố Tuệ Lâm xoa đầu Cố Gia An, mỉm cười nói: “Ừ, chị sắp đi lấy lại chị dâu của em về.”

 

Cố Gia An đỏ bừng mặt, không ngờ chị lại dịu dàng xoa đầu mình như thế. Mấy năm nay, chị hiếm khi về nhà, những lần hiếm hoi trở về cũng luôn tỏ ra lạnh lùng, cao cao tại thượng, gọi thế nào cũng không thèm đáp.

 

“Chị, là chị dâu xinh đẹp đó phải không? Vậy chị phải cố lên nhé! Gia An rất thích chị ấy. Mấy năm nay chị không về, chị ấy cũng không đến đây nữa.”

 

Cố Gia An ngượng ngùng nói, giọng lí nhí. chị khó khăn lắm mới về nhà một lần, cô bé không muốn làm phiền lâu, sợ chị sẽ nổi giận.

 

“Ừ, cảm ơn Gia An. Đến lúc đó, chị sẽ dẫn cô ấy đến gặp em.” Cố Tuệ Lâm véo nhẹ má Cố Gia An, mỉm cười rồi chuẩn bị ra ngoài.

 

Vừa bước ra cổng, cô đã thấy cha mình nắm tay người vợ từ ngoài trở về.

 

Cố Minh Sơn năm nay đã 48 tuổi, nhưng thời gian dường như không để lại dấu vết trên gương mặt ông. Ông vẫn anh tuấn, phong độ như xưa. Người phụ nữ bên cạnh có ngũ quan thanh tú, khí chất dịu dàng, nụ cười ấm áp, khiến người ta dễ dàng sinh thiện cảm.

 

Hai người nhìn thấy Cố Tuệ Lâm, thoáng ngẩn ra, rồi dì Hạ nhanh chóng phản ứng, mỉm cười dịu dàng: “Tuệ Lâm, con về từ tối qua à? Ba con và dì hai ngày nay ra thành phố B có việc, vừa mới về.” Nói xong, bà khẽ kéo tay áo Cố Minh Sơn, ra hiệu cho ông mau lên tiếng.

 

Cố Minh Sơn dường như không giữ được thể diện, nghiêng người ho khan vài tiếng.

 

Cố Tuệ Lâm nhìn cha mình. Ở thế giới này, cô chỉ rời đi hai năm, nhưng thực tế, cô đã trải qua hàng trăm năm ở dị giới. Giờ đây, khi được gặp lại Khả Hân, rồi nhìn thấy người cha ngoài miệng luôn nói không quan tâm cô, nhưng sau lưng lại không ngừng hỏi thăm tin tức về cô, cô không khỏi xúc động.

 

Mắt Cố Tuệ Lâm hoe đỏ, cô cố gắng kìm nén cảm xúc, khẽ gọi: “Ba, dì Hạ, con đã về.”

 

“Được rồi, được rồi, vào nhà hết đi. Đứng đây làm gì? Cố Tuệ Lâm, con theo cha vào thư phòng, cha có chuyện muốn hỏi.” Cố Minh Sơn xua tay, bước vào nhà.

 

Cố Tuệ Lâm thấy vậy, đi theo ông. Tối qua cô trở về vốn là để gặp cha, và cô cũng có chuyện muốn nói.

 

Dì Hạ ở phía sau vội gọi với theo: “Tuệ Lâm, trưa nay đến đây ăn cơm nhé. Lâu lắm rồi gia đình mình không ăn cơm cùng nhau.”

 

Giọng bà nhỏ dần, như thể lo lắng. Dì Hạ biết con gái kế của mình không thích bà từ khi bà gả vào. Bà hiểu giữa mẹ kế và con riêng khó mà thân thiết như mẹ con ruột, chỉ mong duy trì được sự hòa thuận bề ngoài là đủ.

 

“Vâng, cảm ơn dì Hạ.”

 

Dì Hạ hơi bất ngờ, vội lắc đầu: “Không có gì, không có gì. Người một nhà, nói cảm ơn làm gì. Đây là việc dì nên làm.”

 

….

 

Cha con hai người hiếm khi ngồi nói chuyện một cách hòa thuận như thế.

 

“Con nói con muốn vào công ty? Con đã suy nghĩ kỹ chưa?” Vài năm trước, chính vì con gái ông không muốn vào công ty giúp ông mà hai cha con xảy ra mâu thuẫn. Sau đó, cô còn giận dỗi bỏ ra nước ngoài ba năm. Khi trở về, thậm chí cô không thèm về nhà.

 

“Vâng, con muốn vào công ty,” Cố Tuệ Lâm nghiêm túc đáp. Mục tiêu của cô không chỉ dừng lại ở Cố thị. Một ngày nào đó, tập đoàn Cố thị sẽ trở thành đế quốc thương nghiệp lớn nhất.