Em Về Rồi, Vợ Ơi Đừng Khóc Nữa [Futa]

Chương 2: Bế bổng

 

 

Một tháng sau, tinh thần lực của Cố Tuệ Lâm cuối cùng đã hoàn toàn hòa hợp với cơ thể cô. Cô không thể chờ đợi thêm nữa, lòng nóng như lửa đốt muốn đi gặp Khả Hân.

 

Bệnh viện XX là bệnh viện quý tộc lớn nhất trong khu vực, nơi chỉ dành cho những người giàu có hoặc quyền quý.

 

Tại phòng VIP tầng 12, cửa phòng để mở. Gần cửa sổ, một người phụ nữ trẻ tuổi mặc áo dài màu trắng ngồi trên xe lăn, đôi mắt nhắm nghiền như đang chìm vào giấc ngủ.

 

Cố Tuệ Lâm nhẹ nhàng bước vào. Chỉ một cái liếc mắt, cô đã nhận ra người mà cô ngày đêm mong nhớ. Nàng gầy đi rất nhiều, sắc mặt tái nhợt, quầng thâm dưới mắt hằn sâu, nhưng dù vậy, vẻ diễm lệ của nàng vẫn không hề bị tổn hại.

 

“Trời ạ, Cố Tuệ Lâm, cô đến đây làm gì? Cô còn muốn làm gì nữa! Cô hại Khả Hân ra nông nỗi này mà vẫn không buông tha sao? Cô có trái tim không hả?”

 

Đào Thúy Hiên vừa bước vào đã nhìn thấy “con nhỏ tra nữ” này lén lút nhìn bạn thân của mình. Nghĩ đến những chuyện đối phương đã làm, dù trước đây họ từng là bạn bè lớn lên cùng nhau, giờ đây cô chỉ muốn nghiến răng vì tức giận.

 

“Khả Hân, sao cậu lại ngồi đây ngủ thế này? Mấy người kia đâu hết rồi? Sao con nhỏ này lại vào được đây?” Đào Thúy Hiên quả thực hận sắt không thành thép. Khả Hân lúc nào cũng mềm lòng với người phụ nữ này, hết lần này đến lần khác.

 

Trần Khả Hân xoay xe lăn, ngẩng đầu liếc nhìn Cố Tuệ Lâm, rồi quay sang Đào Thúy Hiên, nhàn nhạt nói: “Tôi bảo họ xuống dưới chờ rồi. Thủ tục xong xuôi, chúng ta xuống thôi.”

 

“Khả Hân…” Cố Tuệ Lâm ngẩn ngơ nhìn người trước mặt, giọng khàn khàn cất lên, cố kìm nén xúc động muốn lao đến ôm chặt lấy nàng để tránh làm nàng hoảng sợ. Lúc này, trái tim Cố Tuệ Lâm mới thực sự nhẹ nhõm. Cô đã trở về thật rồi, nàng ở ngay trước mắt, chân thực đến mức có thể chạm vào.

 

Nghe tiếng “Khả Hân”, trong khoảnh khắc, Trần Khả Hân như bị kéo về những ngày xưa cũ. Đã bao lâu rồi nàng không nghe người phụ nữ này gọi mình như vậy? Kể từ khi cô đi du học trở về, mọi thứ đã thay đổi. Những ngày tháng bên cô trước đây dường như đã xa xôi, như một ký ức từ rất lâu.

 

“Cố đại tiểu thư, chúng ta đã ly hôn rồi. Sao, nhìn thấy bộ dạng tàn phế này của tôi, cô thấy áy náy à?” Trần Khả Hân ngẩng đầu, nở nụ cười nhạt như có như không, nhìn người phụ nữ từng khiến nàng vừa yêu vừa hận. Nhưng trong đáy mắt nàng chỉ có một mảnh lạnh lẽo.

 

“Áy náy? Tôi thấy cô ta chẳng có ý tốt lành gì đâu! Khả Hân, tôi nói với cậu, lần này dù thế nào cậu cũng không được mềm lòng!” Đào Thúy Hiên tức đến mức muốn hộc máu, hét lên. Người phụ nữ này từ khi trở về đã thay đổi đến mức họ không nhận ra. Khả Hân đã chờ cô ta bao lâu, để rồi chỉ nhận lại sự phản bội, hết lần này đến lần khác làm tổn thương nàng.

 

“Đi thôi.”

 

“Được rồi, đại tiểu thư, làm ơn tránh đường chút, chúng tôi cần ra ngoài.”

 

Cố Tuệ Lâm định thần lại, nhìn người bạn thân này của mình, bỗng cảm thấy xúc động. May mà Khả Hân vẫn còn một người bạn tốt như Đào Thúy Hiên, luôn đứng bên nàng bất kể chuyện gì xảy ra. Dù cô và cô ta từng có tình bạn nhiều năm, cô ta vẫn không chút nể nang mà mắng cô.

 

Cố Tuệ Lâm chân thành nhìn Đào Thúy Hiên, nói: “Thúy Hiên, cảm ơn cậu.”

 

Đào Thúy Hiên ngơ ngác, vẻ mặt khó hiểu, một tay gãi đầu, không thèm để ý đến Cố Tuệ Lâm, đẩy xe lăn của Trần Khả Hân chuẩn bị rời đi.

 

“Thưa cô, mời lên xe.” Đội bảo vệ đã được Trần Khả Hân dặn trước, chờ sẵn dưới lầu. Thấy hai người xuống, họ lập tức mở cửa xe chờ sẵn.

 

“Để tôi.” Cố Tuệ Lâm bước tới, bế Trần Khả Hân từ xe lăn lên. Không biết do nàng quá gầy hay vì cơ thể cô đã được cải tạo, cộng thêm tinh thần lực đã khôi phục, mà cô bế nàng lên chẳng tốn chút sức nào.