Cùng Ái Khanh Triền Miên

Chương 2: Trời ban cho trẫm

“Đừng khóc…”

 

Liễu Tố Nguyệt liếc mắt, ánh mắt rũ xuống, chóp mũi cao thẳng ửng đỏ, lại được phượng hoàng cao quý nhẹ nhàng hôn lên.

 

“Thần… thần…”

 

Nàng không thốt nên lời.

 

Nàng chán ghét bản thân, nhưng lại mừng rỡ vì Thành Cẩm.

 

Nàng vốn nên là ái khanh của nàng ấy.

 

Nàng có thể giúp nàng ấy đoạt ngôi vị hoàng đế, bình định thiên hạ, là con sói hung tợn nhất trong tay nàng ấy, là thanh đao sắc bén nhất.

 

Nhưng bỗng nhiên, thân thể của nàng lại bị nàng ấy hưởng dụng.

 

Một thân kiêu ngạo sắc bén bị đánh tan, trước mặt nàng ấy, nàng không chịu nổi… Chỉ còn lại tấm thân da thịt và sống lưng thẳng tắp, quá đỗi bất kham.

 

“Thần… không xứng với bệ hạ.”

 

Nàng nghẹn ngào, không nói nên lời.

 

Thành Cẩm khẽ thở dài, nhẹ nhàng cởi bỏ y phục. Những ngày qua, nàng ấy mới chỉ dùng ngón tay để khám phá, quần áo chỉnh tề chẳng xê dịch, ngược lại càng khiến Liễu Tố Nguyệt cảm thấy mình là một con thú hèn mọn.

 

Con thú nằm dưới móng chân phượng hoàng.

 

“Đừng khóc, chỉ là trêu đùa ngươi thôi.”

 

Đôi nhũ trắng nõn đầy đặn của nàng ấy lộ ra, Liễu Tố Nguyệt vội quay đầu, giọng khàn khàn run rẩy.

 

“Thần không xứng… Thần, không xứng…”

 

Tiếng cười như chuông bạc vang lên.

 

“Ái khanh xem… ngươi sinh ra là để dành cho trẫm đấy.”

 

Nàng ngẩng đầu nhìn nàng ấy, sững sờ thấy dưới háng nữ đế… xuất hiện vật nam tính không thuộc về nữ tử bình thường.

 

*

 

“Bệ… bệ hạ…”

 

Giọng Liễu Tố Nguyệt nghẹn lại, kinh ngạc nhìn nơi ấy, đôi mắt phượng lạnh lùng bất động.

 

“Ái khanh… kinh ngạc vì trẫm có nơi này?”

 

“Hay là… cảm thấy trẫm là quái vật?”

 

Thành Cẩm chậm rãi hỏi, ánh mắt mỹ nhân liếc nhìn nàng, đuôi mắt hồng phấn toát lên vẻ mị hoặc, nhưng con ngươi lại âm trầm khó đoán, khiến người nghe không biết nàng ấy muốn nghe đáp án gì.

 

“Không phải!”

 

Liễu Tố Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu, hiếm hoi nhìn thẳng nàng ấy, cũng hiếm hoi phản bác nàng ấy như thế.

 

Nàng luôn ngoan ngoãn như chú chó, lạnh lùng và trầm mặc.

 

“Bệ hạ…” Giọng Liễu Tố Nguyệt khàn khàn run rẩy, “Là phượng hoàng… là phượng hoàng của thần.”

 

“Vật này cũng là trời ban cho bệ hạ.”

 

“Ô… Ha ha ha ha…”

 

Thành Cẩm bất ngờ cười lớn, vai run rẩy, mắt mị như tơ, vừa buồn cười nhìn nàng, thái dương lấm tấm mồ hôi thơm, đôi nhũ trắng mềm mại rung động.

 

Liễu Tố Nguyệt cúi đầu không nhìn, tóc mái trượt xuống vai, tạo bóng vỡ vụn, chỉ vành tai đỏ bừng, môi mỏng mím chặt.

 

Nữ đế tiến đến, ngón tay lại cắm vào hoa huyệt mềm mại của người đối diện, khẽ hỏi bên tai nàng, “Nơi này của ái khanh… cũng là trời ban cho trẫm?”

 

Đôi nhũ mềm dán vào vai nàng, cơ bắp dẻo dai rèn luyện từ chiến trường giờ run rẩy không ra hình dạng, trái tim cũng co rút thành một khối.

 

Liễu Tố Nguyệt kìm nén rên lên, mồ hôi khiến làn da nàng ánh lên sắc mật, hoa huyệt không kiềm chế được hút lấy ngón tay, phun ra nuốt vào dâm thủy.

 

Nàng không dám nói.

 

Nàng là con thú ti tiện.

 

Còn nàng ấy là phượng hoàng cao quý.

 

Dù là song tính, cũng là trời ban. Phượng hoàng ở trên mây xanh, cỏ ven đường sao sánh được?

 

Thành Cẩm không trông đợi người như Liễu Tố Nguyệt có thể thốt ra lời gì lãng mạn, chỉ nhẹ cắn vành tai nàng, để lại dấu son đỏ tươi.

 

“Ái khanh có thể cho trẫm không? Nơi này…”

 

Nàng ấy đột nhiên ác ý xoa bóp, kéo mạnh nơi huyệt phì nộn.

 

“A!”

 

Liễu Tố Nguyệt ngẩng cổ, như thiên nga vươn cổ, khoái cảm mãnh liệt ập đến từ hoa huyệt mềm nhũn. Mồ hôi theo đường cong cổ trượt xuống, nơi nó đi qua đều đỏ ửng.

 

Dâm mỹ, mềm mại, dính nhớp.

 

“Ha… ha…”

 

Nàng không kiềm được hơi thở dồn dập, nhắm mắt che giấu sắc dâm, chóp mũi ngập mùi hương cơ thể nữ đế, thanh nhẹ mà cũng nồng đậm.

 

Liễu Tố Nguyệt không dám ngửi, nhiệt độ cơ thể nàng ấy trên vai nàng như thiêu đốt, như xuân dược mãnh liệt, khiến ngọc băng cũng bị nàng ấy hòa tan.

 

Nàng nói, “Mọi thứ của thần, đều thuộc về bệ hạ.”

 

“Vậy sao…” Thành Cẩm nhẹ đẩy ngực nàng, chỉ dùng chút lực đầu ngón tay, nàng thuận thế ngã xuống, hai chân mở rộng, hoa huyệt nở rộ đã sẵn sàng đón nhận.

 

“Chỉ chút sức đẩy của khuê nữ, Liễu tướng quân đã thua trận.” Nàng ấy lại cười như chuông bạc.

 

Nói rồi, ngón tay kéo mở hoa huyệt, môi hoa bị vạch ra, bên trong huyệt đỏ tươi co rút không kiểm soát, chậm rãi chảy dâm thủy, ướt đẫm giữa hai chân.

 

Liễu Tố Nguyệt thở gấp, rõ ràng cảm nhận được quy đầu dương cụ nàng ấy chạm vào âm huyệt đang co rút.

 

Nữ đế thử thăm dò nơi đẫm dâm mỹ này, khẽ cắm vào rồi rút ra.

 

Nơi ấy sớm đã nếm vị dâm loạn, giờ lấy lòng mút lấy quy đầu, khao khát thứ khoái lạc hơn.

 

Nàng không biết Thành Cẩm có muốn cắm vào hay không, nhưng nàng, vốn vô dục vô cầu, lại khao khát nàng ấy, khao khát đến cùng cực.

 

Giọng nói vốn uy nghiêm lạnh lùng trên chiến trường giờ mềm mại, mang tiếng nức nở.

 

“Xin… bệ hạ lâm hạnh.”

 

Thành Cẩm khẽ nhướng mày, khóe môi cong lên, “Ái khanh… lần này đừng khóc nhé.”

 

Nói rồi, nàng ấy đột nhiên trầm hông, côn thịt phá vỡ huyệt, tiếng nước vang rõ trong tai Liễu Tố Nguyệt.