Bà Xã Và Nhân Tình

Chương 3: Đàm phán với tình nhân của vợ quá cố

Khương Hóa Liễu cũng nhíu mày. Ấn tượng đầu tiên của cô ấy về Văn Trinh Tự rất đơn giản: Một cô giáo, mà là kiểu cô giáo đặc biệt khó tính, nghiêm khắc.

 

Khương Hóa Liễu từ trước đến nay chẳng phải học trò ngoan, đối với giáo viên luôn kính mà tránh xa. Nhìn Văn Trinh Tự trước mặt, cô ấy theo bản năng trở nên đề phòng.

 

“Có cần tôi viết cho cô một bản kiểm điểm không, luật sư Văn?” Khương Hóa Liễu nói giọng mỉa mai, “Đúng, thời gian và địa điểm là tôi chọn, nhưng lần trước tôi đã bảo bận việc, chính cô khăng khăng muốn gặp.”

 

Cô ấy khoanh tay, đôi tay tinh xảo đặt trên cánh tay, móng tay dài mảnh, sơn một lớp hồng nhạt lấp lánh.

 

Văn Trinh Tự cảm thấy ngực như bị đâm từng nhát. Với kinh nghiệm làm luật sư bao năm, cô biết người phụ nữ này thuộc dạng giỏi ăn vạ, la lối – kiểu người cô khó đối phó nhất, cũng ghét nhất. Cô hít sâu, nghĩ phải nhanh chóng kết thúc, rời khỏi đây: “Thôi, bỏ qua chuyện này. Chúng ta nói về căn hộ vợ tôi để lại cho cô. Cô hẳn hiểu rõ, dù di chúc ghi rõ cô ấy tự nguyện tặng căn hộ cho cô, nhưng cô chỉ là…”

 

“Khoan, khoan đã!” Khương Hóa Liễu ngắt lời, “Có một chuyện tôi phải làm rõ. Trước khi cô ấy mất, tôi hoàn toàn không biết cô ấy đã kết hôn. Đừng nói ‘cô chỉ là’ này nọ. Dù tôi có là tiểu tam thì cũng là tiểu tam bị lừa! Tôi là nạn nhân!”

 

Văn Trinh Tự quan sát thái độ cô ấy, vừa tính toán trong lòng vừa chờ cô ấy nói tiếp.

 

Khương Hóa Liễu tránh ánh mắt sắc bén khiến người ta rợn tóc gáy của cô, ngượng ngùng nói: “Hơn nữa, tôi không thấy mình làm gì sai. Luật sư Trương đã nói với tôi, căn hộ đó là của bố mẹ cô ấy để lại, thuộc tài sản trước hôn nhân. Theo lý, cô ấy có quyền tự quyết định phân phối.”

 

“Ý cô là?”

 

“Tôi không muốn từ bỏ căn hộ đó. Nếu cô ấy nói để lại cho tôi, tôi nghĩ tôi có quyền nhận…”

 

Văn Trinh Tự cười: “Cô Khương, cô biết suy nghĩ của cô ngây thơ thế nào không? Dù biết hay không, cô và Lý Tố là quan hệ ngoài hôn nhân, còn tôi là vợ hợp pháp. Cô nghĩ nếu tôi kiện cô, xác suất cô thắng được mấy phần?”

 

Khương Hóa Liễu thừa nhận mình chẳng biết gì về pháp luật, chỉ nghe luật sư Trương nói đôi chút, nhưng quay đầu đã quên. Cô ấy chỉ nhớ ông ta bảo cơ hội giữ căn hộ không phải không có, cứ bình tĩnh theo dõi, nếu đối phương nhắc đến kiện tụng thì tìm luật sư có kinh nghiệm ứng phó.

 

“Không phải không có” – cách nói này quá mơ hồ. Vốn dĩ cô ấy đã chột dạ, giờ nghe Văn Trinh Tự nói vậy, lòng càng thêm bất an. Sự thật rành rành, biết hay không chẳng quan trọng, cô ấy biết mình đúng là tiểu tam. Nếu chuyện này bị tung lên mạng, chắc cô ấy bị chửi đến chết.

 

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, luật sư Trương từng bảo pháp luật không nói chuyện tình cảm. Việc có nên nhận căn hộ hay không chỉ dựa vào phán quyết pháp lý. Nếu có cơ hội, ai mà chẳng muốn bớt phấn đấu mười năm? Cô ấy đâu có phạm pháp, sao phải từ chối tiền?

 

Văn Trinh Tự ngồi đối diện, khẽ nheo mắt, ánh nhìn lướt từ đôi mắt dao động của cô ấy sang bàn tay đang bất an đan chặt, trong lòng đã có tính toán. Cô nâng tách sứ nhấp một ngụm, cà phê cạn, đường chưa tan đọng dưới đáy tách. Cô nghĩ mình nên đi: “Tôi còn việc, không làm phiền nữa.” Cô đẩy gọng kính, đứng dậy: “Cô Khương, hẹn gặp ở tòa.”

 

“Ơ, khoan, khoan đã! Luật sư Văn, đừng đi!” Quả nhiên, Khương Hóa Liễu vội lao tới nắm tay áo vest của cô, giật mình buông ra, cười làm lành, phủi phủi tay áo cho cô: “Sao phải vội thế, luật sư Văn? Có chuyện từ từ nói. Ngồi đi, tôi mời cô ly cà phê nữa.”

 

Chuyện lớn, Khương Hóa Liễu đương nhiên biết co biết dãn. Người họ Văn này chính là luật sư, cô ấy đã tra, nghe nói còn là đối tác của một văn phòng luật danh tiếng. Cô ấy hiểu nếu kiện thật, mình chắc chắn thua. Kế tạm thời chỉ có thể dỗ ngọt. Cô ấy giơ tay gọi phục vụ, gọi một ly cà phê giống ly cô đang uống, rồi tiếp: “Tôi thấy chúng ta chẳng cần phải lên tòa. Cô vô tội, tôi cũng vô tội, hà tất phải đối chọi gay gắt?”

 

Văn Trinh Tự chỉ nhàn nhạt cười. Cô nghĩ, thợ săn chỉ cần xem con mồi diễn hết mình là đủ.

 

“Tôi nghĩ, nếu chúng ta giải quyết riêng thì tốt hơn, đỡ tốn một khoản phí luật sư, lại đỡ thêm phiền phức.”

 

“Nói tiếp.”

 

“Ừm…” Khương Hóa Liễu liếc người phụ nữ điềm tĩnh trước mặt, đôi tay xinh đẹp từ đùi chuyển lên bàn, nâng ly cà phê đã nguội ngắt che miệng, giả vờ thổi: “Thế này đi, mỗi người nhường một bước. Căn hộ chia đôi, cô thấy sao?”

 

Văn Trinh Tự vẫn nhìn cô ấy, một lát sau, nhướng mày giống cô ấy: “Tôi dựa vào đâu mà phải chia đôi với cô? Chỉ vì cô là tình nhân của cô ấy? Ha, nếu cô là tình nhân của tôi, có lẽ tôi còn cân nhắc.”

 

“Cô…” Khương Hóa Liễu mặt đỏ bừng.

 

Đây rõ ràng là sỉ nhục, quá đáng lắm rồi.

 

Cô ấy đập mạnh ly xuống bàn, “xoảng” một tiếng, cà phê bắn ra. Tức quá, cô ấy dứt khoát hất cả ly cà phê vào mặt Văn Trinh Tự: “Tình nhân của cô? Đừng đùa! Cô nhàm chán thế này, có trả tiền tôi cũng chẳng thèm làm tình nhân của cô! Tôi vừa nhìn đã biết cô là kiểu chỉ biết công việc, công việc. Vợ cô ít ra còn chịu chi tiền làm tôi vui, còn cô biết gì?”

 

Văn Trinh Tự sững người, ngón tay siết chặt. Trong đầu cô chợt vang lên một giọng nói:

 

“Trinh Tự á? Cô ấy không thích mấy thứ này, chúng ta chơi riêng là được.”

 

“Đúng đấy, đừng hỏi. Tiểu Tự ngoan ngoãn thế, sao mà quậy cùng chúng ta được.”