Alpha Đừng Chạy, Em là Omega Của Chị Đây!

Chương 1: Thấy gái đẹp là quên bạn

“Sẹc girl bar” là câu lạc bộ lớn nhất ở thành phố D, bao gồm quán bar, phòng riêng và hàng loạt dịch vụ khác. Nơi đây đánh vào thị trường ngách, phục vụ các khách Alpha thích cảm giác được Omega chơi.

 

Ánh đèn mờ ảo lúc ẩn lúc hiện, trên sàn nhảy, nam nữ Alpha Omega phóng túng lắc lư cơ thể, thậm chí từ một góc còn vọng lại những tiếng rên rỉ kìm nén.

 

Ngồi ở một góc, Đào Thụy An khẽ nhíu mày: “Đây là chỗ quái quỷ gì vậy?”

 

Chu Tiên run vai, cười hì hì nhìn nàng: “Tao dẫn mày đi mở mang tầm mắt đây mà. Ngày thường chỉ biết công việc, công việc, tối nay đi với tao thư giãn một chút đi.”

 

“Tao đã kết hôn rồi,” Đào Thụy An thở dài. Với thân phận “Alpha giả” của mình, dù chưa kết hôn, nàng cũng chẳng đến những nơi thế này.

 

“Chậc chậc, mày không phải không thích cô ta sao? Sao còn phải giữ thân trong sạch vì cô ta? Cuộc hôn nhân của tụi mày, tao còn không rõ à? Chỗ này không phải kiểu chơi thông thường đâu.” Chu Tiên bí ẩn nhìn nàng nói.

 

“Hai chị xinh đẹp, tụi em để ý hai chị lâu rồi, ra nhảy một điệu không?” Một cô gái Omega ăn mặc hở hang, dáng người nóng bỏng bước tới, nhẹ nhàng quàng tay qua cổ Đào Thụy An, ra vẻ sắp ngồi lên đùi nàng.

 

Đào Thụy An đẩy cô ta ra, lạnh lùng nói: “Cô gái, xin tự trọng.”

 

“Bé ơi, để chị đi với em. Bạn chị chỉ đi cùng chị thôi, không phải Alpha thích nằm dưới đâu,” Chu Tiên làm mặt quỷ với Đào Thụy An, vội vàng cười hà hà kéo cô gái đi.

 

Cô gái có chút thất vọng. Alpha này rất hợp gu cô, nhưng người còn lại cũng không tệ. Cô ta thân mật nâng cằm Chu Tiên: “Vậy chúng ta đi thôi.”

 

Trước khi đi, Chu Tiên ghé tai Đào Thụy An nói: “Nếu lát nữa tao không về, mày cứ về trước, không cần đợi tao.”

 

Sau khi chào Đào Thụy An, Chu Tiên nhanh chóng hòa vào đám đông nam nữ trên sàn nhảy.

 

Ở một phòng riêng khác, Khương Điềm cầm điếu thuốc giữa những ngón tay trắng nõn, thỉnh thoảng nhả khói, gương mặt tinh xảo ẩn hiện trong làn khói, không để lộ cảm xúc.

 

“Điềm, thích rồi hả? Tao thấy từ lúc cô nàng Alpha kia bước vào, mày cứ dán mắt vào cô ta,” một cô gái nói, nhìn người phụ nữ đối diện qua cửa sổ cách ly, mỉm cười ám muội với Khương Điềm.

 

“Phải nói, cô nàng này đúng là cực phẩm. Khuôn mặt đó là đẹp nhất tao từng thấy, đặc biệt là khí chất cấm dục kia, thật muốn lột ra xem bên trong thế nào.”

 

“Đáng tiếc, cô ta có vẻ không phải người thích ở dưới. Hết đợt này đến đợt khác Omega đến tiếp cận, đều bị cô ta từ chối. Một người như vậy vào đây đúng là như cừu vào hang sói.”

 

Khương Điềm dập tắt điếu thuốc, ánh mắt trầm xuống: “Ngậm miệng lại, cô ấy không phải người mày có thể mơ tưởng.”

 

Tề Nhiễm chớp mắt, tò mò hỏi: “Mày thật sự thích cô ta à? Không phải mày thích người ở nhà sao? Nếu không, sao mày lại cố ý trở về để thay thế vị trí của chị gái rẻ tiền kia, cưới thiên kim nhà họ Đào? Với bản lĩnh của mày, nếu không tự nguyện, tao không tin ai ép được mày.”

 

Khương Điềm khựng lại: “Sau này mày sẽ hiểu.”

 

Khi bóng dáng người phụ nữ Alpha biến mất khỏi tầm mắt, Khương Điềm lấy chiếc mặt nạ bạc từ trên bàn đeo lên, đứng dậy bước ra ngoài.

 

Tề Nhiễm nhìn theo bóng lưng Khương Điềm, lẩm bẩm: “Chậc, thấy gái đẹp là quên bạn.”

 

Đào Thụy An đợi gần một tiếng, thấy Chu Tiên vẫn chưa quay lại, nàng chuẩn bị rời đi. Nàng luôn cảm thấy có ai đó đang nhìn mình chằm chằm, nhưng nhìn quanh quất chẳng thấy ai khả nghi, khiến nàng tự cảm thấy hơi khó hiểu.

 

Vừa đứng dậy, nàng chợt thấy đầu óc choáng váng, ngay sau đó một luồng nóng ran dữ dội lan khắp cơ thể. Nàng lập tức nhớ lại mấy cô gái vừa đến mời rượu, nàng đã từ chối, sau đó tiện tay cầm cốc đồ uống trước đó của mình uống vài ngụm. Lúc này, nếu nàng còn không nhận ra rượu của mình đã bị một trong số họ lén bỏ thuốc, thì nàng đúng là uổng phí lớn lên từng này tuổi.