Yêu Em Từ Thuở Còn Thơ [ABO] – Sẹc Team

Chương 5: Chị không cần lo lắng, cứ hôn em đi

 

 

“Chờ chút, con ra ngay đây!” Dương Thanh Uyên vội vàng dọn dẹp nhà vệ sinh, kiểm tra miếng cách ly pheromone, dùng nước lạnh rửa mặt. Cô tuyệt đối không muốn bị ai phát hiện chuyện này!

 

Lúc này, phòng của Dương Minh Nguyệt tràn ngập mùi kẹo sữa ngọt ngào. Vì Dương Thanh Uyên, nàng đã phân hóa sớm, dẫn đến pheromone hỗn loạn, khiến nàng không kiểm soát tốt việc phóng thích pheromone.

 

Pheromone của Omega cấp S dễ dàng khơi dậy dục vọng và sự điên cuồng ở Alpha, huống chi là một Omega tỏa ra mùi hương ngọt ngào như vậy. Trước khi tình trạng pheromone hỗn loạn được cải thiện, Dương Minh Nguyệt không thể rời bệnh viện nửa bước.

 

Vốn dĩ nàng đã kiểm soát tốt, nhưng trong khoảnh khắc mơ màng, tiếng của Lục Khiết làm nàng giật mình tỉnh giấc. Nghe giọng nói réo rắt của chị vọng ra từ nhà vệ sinh, cả người nàng lập tức luống cuống.

 

Chị đến từ lúc nào? Tư thế ngủ của mình có đẹp không? Chị đến mà mình lại ngủ! Đầu óc Dương Minh Nguyệt rối như tơ, đôi mắt đào hoa xinh đẹp đầy vẻ bối rối. Nhưng giờ đây, cả hai đã phân hóa, liệu có còn được như trước nữa không?

 

Mắt nàng tối lại, lòng không cam tâm. Từ nhỏ, nàng đã hiểu rằng mọi thứ đều phải tự mình nỗ lực giành lấy.

 

“Chị.” Dương Minh Nguyệt cầm đĩa trái cây đã cắt sẵn, mắt cong cong, giọng mềm mại: “Ăn táo đi.” Chị sau khi phân hóa trở nên càng đẹp, quần áo không che nổi đường cong cơ bắp mạnh mẽ, tràn đầy sức mạnh của một Alpha. Một người chị như vậy, chắc sẽ có rất nhiều em gái em trai Omega thích, đúng không?

 

“Cảm ơn em.” Dương Thanh Uyên rũ mắt, không dám nhìn em gái thêm, nhận quả táo. Khi chạm vào đầu ngón tay trắng sứ của nàng, cô như bị điện giật, vội rụt tay về.

 

Cả hai rơi vào im lặng, không ai nói thêm. Chỉ còn tiếng Dương Thanh Uyên ăn táo vang lên. Dương Minh Nguyệt trong lòng khẽ dâng trào: Chỉ mới phân hóa, sao lại trở nên khách sáo thế này? Người mỗi đêm hôn nàng là ai chứ?

 

Bố mẹ giao nhiệm vụ trông nom em gái cho chị, và trong phòng bệnh được kê thêm một chiếc giường.

 

Trong căn phòng yên tĩnh, chỉ có hai chị em.

 

“Chị, sao chị lại nằm xa em thế?” Dương Minh Nguyệt bĩu môi, đôi tay thon dài xoa xoa chăn, ánh mắt ôn hòa mang theo chút “oán trách” nhìn Dương Thanh Uyên, như thể cô là một kẻ phụ bạc tệ bạc.

 

“Không có, chị chỉ sợ làm loạn pheromone của em, lo sẽ làm em bị thương.” Dương Thanh Uyên đã nghe cha kể về việc cô đè em gái xuống giường mà hôn. Tâm tư đáng xấu hổ đã biến thành hành động, sao cô còn dám đến gần nàng nữa?

 

“Không sao đâu, em dán miếng cách ly rồi.” Dương Minh Nguyệt bước xuống giường, tiến đến trước mặt chị, hơi cúi người, để lộ chiếc gáy trắng thon trước mặt cô. Cô trợn mắt vì sự gần gũi bất ngờ. “Chị xem, em dán kỹ chưa?” cuối câu giọng nàng hơi cao lên, quyến rũ đến lạ.

 

Dù miếng cách ly đã được dán kỹ, nhưng khi Dương Minh Nguyệt tiến lại gần, Dương Thanh Uyên vẫn ngửi thấy mùi kẹo sữa tràn ngập chóp mũi, khiến cô trong khoảnh khắc hoảng hốt, không phân biệt được đông tây nam bắc.

 

Chiếc gáy trước mặt cô trắng ngần như ngọc, không chút tì vết, khiến người ta dễ dàng tưởng tượng tuyến thể bên dưới miếng cách ly kia tươi ngon và hấp dẫn đến nhường nào. Cô liếm môi, kìm nén xúc động muốn tiến tới cắn một cái. Cô vẫn còn nhớ lần phân hóa trước, cảm giác cắn lên da thịt mềm mại ấy như vẫn vương vấn nơi môi răng, tựa như pudding hảo hạng.

 

Ánh mắt cô tối lại, cố nén mà siết chặt ga giường: “Dán kỹ rồi.” Giọng nói phát ra rõ ràng trầm khàn.

 

“Vậy nên, chị không cần lo lắng… hôn em đi.”

 

Tâm trí Dương Thanh Uyên trong chớp mắt xoay vần trăm ngàn suy nghĩ. Cô biết rõ, đây là lời tỏ tình của em gái dành cho mình. Mũi cô cay cay, trong chuyện này, em gái còn dũng cảm hơn cô.

 

Cô chưa bao giờ là người hành động do dự. Là một Alpha, những việc tiếp theo cứ giao cho cô là được.