Yêu Em Từ Thuở Còn Thơ [ABO] – Sẹc Team

Chương 2: Alpha được khao khát cưới nhất

 

Mỗi tối, Dương Thanh Uyên đều ôm một “cục bông” thơm tho mềm mại để ngủ, vuốt ve mái tóc mượt mà của Minh Nguyệt, cảm thấy thế nào cũng không sờ đủ. Dương Minh Nguyệt cũng rất thích được Dương Thanh Uyên ôm. Nàng luôn rúc sát vào, muốn cô ôm chặt hơn một chút.

 

Một năm trôi qua, Dương Thanh Uyên chính thức chín tuổi, trở thành học sinh lớp ba tiểu học đầy vẻ vang. Cô có ngoại hình xinh đẹp, thành tích xuất sắc, là lớp trưởng lớp họ, thậm chí còn nhận danh hiệu học sinh ba tốt của năm.

 

“Thanh Uyên!” Một cô bé tràn đầy năng lượng chạy đến, tên là Ninh Lộc, bạn thân của Dương Thanh Uyên. “Tao vừa đi ngang qua, thấy em gái mày hình như bị đẩy vào góc tường ở tầng một, mày mau đi xem đi!”

 

Dương Thanh Uyên nghe xong, lập tức vứt bút trong tay, “Cảm ơn.” Chưa nói hết câu, cô đã lao nhanh ra khỏi lớp học.

 

Ở tầng một, Dương Thanh Uyên thấy ba bóng người bị che khuất trong lùm cây. Chưa kịp đến gần, cô đã nghe thấy tiếng nói. “Đừng tưởng được nhà họ Dương nhận nuôi là thành thiên kim cao quý! Đồ tiện nhân sinh ra thì vẫn là đồ thấp hèn! Dù có vào nhà họ Dương, chẳng phải vẫn bị tao đạp dưới chân sao, ha ha ha!”

 

“Cậu ghen tị à?” Giọng nói dịu dàng nhưng đầy châm chọc của Minh Nguyệt vang lên: “Cậu ghen tị vì tôi không cần giống các người, phải vắt óc nghĩ cách để lấy lòng nhà họ Dương, đúng không?”

 

Dương Thanh Uyên đột ngột vạch đám lá cây ra, vừa kịp thấy một thằng bé đang giơ tay định đánh Dương Minh Nguyệt. Máu nóng dồn lên đầu, cô lao tới, tung một cước đá bay thằng bé đó.

 

“Còn mày.” Đôi mắt đen láy của Dương Thanh Uyên lạnh lùng nhìn thẳng vào thằng bé còn lại. Bị cô nhìn chằm chằm, thằng bé run rẩy, lùi lại, định đỡ bạn mình đứng dậy.

 

“Đứng im!” Giọng nói trầm thấp của Dương Thanh Uyên vang lên, đối với chúng như tiếng ma quỷ từ địa ngục: “Các người sỉ nhục em gái tôi, chính là sỉ nhục tôi, sỉ nhục nhà họ Dương. Tiếp theo, tôi sẽ nói với bố mẹ, khiến nhà họ Dương cắt đứt mọi quan hệ với gia tộc các người, đồng thời đàn áp các người. Về nhà chờ tin xấu đi. À, nhớ nhắc người bên cạnh các người, nếu còn dám đụng đến Dương Minh Nguyệt, lần sau sẽ còn thảm hơn thế này.”

 

Cô không thèm để ý đến hai đứa đó nữa, quay sang nhìn Dương Minh Nguyệt.

 

Đôi mắt đào hoa long lanh của nàng khẽ run, trông càng thêm yếu đuối đáng thương. “Chị, may mà chị đến kịp.” Nàng nắm chặt tay áo cô, giọng mềm mại như sắp khóc.

 

Dương Thanh Uyên tự trách trong lòng. Em gái mà cô nâng niu trong tay, vậy mà lại bị bắt nạt ngoài kia? Cô ôm lấy eo nàng, kéo nàng vào lòng thật chặt. “Chúng ta là người một nhà. Từ nay, chị bảo đảm không ai dám bắt nạt em nữa.” Dương Minh Nguyệt tựa vào cổ cô, trong lòng ngọt ngào, ánh mắt lóe lên một tia tinh ranh.

 

Thời gian trôi nhanh như thoi đưa, Dương Thanh Uyên và Dương Minh Nguyệt đều thi đỗ vào trường trung học Vân Đô, ngôi trường danh giá nhất thành phố.

 

Dương Thanh Uyên cao vọt lên 175cm, khuôn mặt sắc sảo với đôi mắt đen như hắc diệu thạch, khiến người bị cô nhìn chằm chằm như thể hồn vía bị hút mất. Hiện tại, cô liên tục giữ vị trí đầu bảng trong danh sách “Người chắc chắn sẽ phân hóa thành Alpha” và “Alpha được khao khát cưới nhất” suốt nhiều năm.

 

Dương Minh Nguyệt cũng cao 170cm, khuôn mặt trắng trẻo tinh tế, ngón tay thon dài, thân hình mềm mại. Đặc biệt, đôi mắt đào hoa của nàng, khi cười với Dương Thanh Uyên, như biết nói lời tình tứ. Học sinh trong trường đều nói Dương Minh Nguyệt trông ôn hòa, nhưng ít cười. Chỉ có chính Dương Minh Nguyệt biết, nàng chỉ muốn dành toàn bộ nụ cười cho một người duy nhất.