Omega Hoa Hồng Theo Đuổi Lại Hôn Thê Cũ Của Mình
Lâm Gia Lam chậm rãi ngẩng đầu, cuối cùng thành thật trả lời: “Tớ không biết.” Lúc này, trái tim nàng đập thình thịch, nặng nề và bị đè nén, như bị ai đó bóp chặt, khiến nàng khó thở.
Lương Tình, người đang chờ đợi câu trả lời như một bản án, cảm thấy tảng đá trong lòng cuối cùng rơi xuống. Cô thất vọng, nhưng cũng có cảm giác nhẹ nhõm như trút được gánh nặng. Câu trả lời của Lâm Gia Lam dường như đã nói lên tất cả. Nếu thích, nàng sẽ không khó phân biệt, cũng không cần suy nghĩ lâu như vậy.
Lương Tình nâng mặt Lâm Gia Lam, dùng ngón cái vuốt ve khóe mắt nàng. Lâm Gia Lam cảm nhận được sự lạnh lẽo, mới phát hiện mình đã khóc từ lúc nào. “Đừng khóc. Thứ Bảy tuần sau là sinh nhật 20 tuổi của cậu, Lam Lam của chúng ta cuối cùng cũng trưởng thành, học được cách nghe theo trái tim mình. Điều này khiến tớ vui, nên đừng cảm thấy áy náy, được không?” Lâm Gia Lam ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn cô. Lương Tình dịu dàng mỉm cười, đôi mắt cô tĩnh lặng như mặt hồ.
“Tớ… Xin lỗi…” Lâm Gia Lam nghẹn ngào, nhưng không biết nói gì thêm.
“Suỵt, tớ sợ lát nữa sẽ không đủ dũng khí để nói, nên nghe tớ nói hết, được không?”
Lâm Gia Lam gật đầu.
“Trước đây, ba mẹ chúng ta đã thỏa thuận miệng về hôn ước. Tuần sau, tại tiệc sinh nhật của cậu, họ sẽ công bố. Nhưng giờ vẫn còn cách để thay đổi. Tối nay tớ sẽ về nhà nói rõ với ba mẹ tớ, nhờ họ hủy bỏ. Cậu không cần lo.”
Lương Tình nhìn xa xăm về phía dòng sông, dừng một chút rồi nói tiếp: “Chúng ta lớn lên cùng nhau, dù không thể làm người yêu, vẫn là bạn bè, đúng không?” Cô quay sang Lâm Gia Lam. Nàng nhìn ánh mắt chờ mong của cô, khẽ gật đầu.
“Được. Vừa rồi tớ tặng cậu quà trước vì công ty đang mở rộng nghiệp vụ, tớ phải đi công tác nước ngoài. Thời gian chưa chắc, tùy thuộc vào tiến độ dự án, nhanh nhất cũng phải nửa tháng. Dự án này hơi gấp, công ty đang chạy đua tiến độ, lịch trình gần như đã chốt. Tớ… có lẽ không tham gia được tiệc sinh nhật của cậu. Xin lỗi.”
“Còn nữa…” Lương Tình hít sâu một hơi. “Thực ra tớ rất ích kỷ. Hủy hôn ước bây giờ là để kịp thời dừng lại tổn thương. Tớ cũng muốn tìm một người yêu thương lẫn nhau để cùng đi qua cả đời.” Lương Tình miễn cưỡng mỉm cười với Lâm Gia Lam, rồi cúi đầu. Cô rất nhát gan. Nhiều sự trùng hợp khiến cô sợ mình không thoát được “định mệnh”. Cô sợ không đợi được tình yêu của Lâm Gia Lam, càng sợ một Lâm Gia Lam không yêu cô sẽ không hạnh phúc nếu ở bên cô sau này.
Lâm Gia Lam cảm thấy trái tim mình chắc chắn có vấn đề, nếu không sao giờ đây lại từng đợt co thắt, cổ họng nghẹn ứ, không thốt nên lời.
“Giờ muộn rồi, gió lạnh, cậu có thấy lạnh không? Chúng ta về thôi.” Lâm Gia Lam vẫn ngẩn ngơ nhìn cô. Lương Tình lúng túng đánh trống lảng.
Đường về không ngắn, cả hai không ai nói gì. Lương Tình bật nhạc trong xe, toàn là những bài Lâm Gia Lam đã tải trước đây, đều là bài nàng thích. Gần một giờ heavy metal rock giúp xua tan phần nào nỗi buồn.
Đưa Lâm Gia Lam đến cổng trường, sau khi nàng xuống xe, Lương Tình mở chiếc hộp vuông nhỏ. Bên trong là một chiếc nhẫn tinh xảo. Cô nắm chặt rồi lại buông ra, cuối cùng không kìm được, gọi với theo Lâm Gia Lam đang đi xa: “Lâm Gia Lam!”
Lúc này, cổng trường vắng người. Lâm Gia Lam quay đầu từ xa, thấy Lương Tình chạy từ xe về phía nàng. Gần đến nơi, cô chậm bước, ngập ngừng: “Có thể… ôm lần cuối được không?” Lương Tình dang tay, tiến về phía nàng.
Lương Tình dò hỏi nhìn Lâm Gia Lam. Nàng trông không bình tĩnh, như muốn nói gì. Một giây, có lẽ hai giây sau, Lương Tình ôm lấy nàng. Lâm Gia Lam là Omega, nhưng dáng người khá cao, chỉ thấp hơn Lương Tình một chút.
Lâm Gia Lam cảm nhận cái ôm này, ấm áp dễ chịu, mang theo mùi hương cỏ cây dịu nhẹ. Nàng muốn ôm chặt hơn, tốt nhất là thật chặt, để cô bao bọc toàn bộ nàng. Tay nàng nắm góc áo chậm rãi đưa ra, muốn vòng qua eo cô. Nhưng lúc này, Lương Tình đã buông tay, giúp nàng vuốt lại mái tóc bị gió đêm thổi rối, lùi lại một bước, mỉm cười dịu dàng với nàng, rồi xoay người rời đi.
Nàng không nhận ra thứ cô nắm chặt trong lòng bàn tay.
Về đến ký túc xá, ba gương mặt tò mò vây quanh nàng: “Nói mau, nói mau! Bọn tớ vừa về thì thấy ở cổng trường, người ôm cậu là ai thế? Nhìn dáng là mỹ nữ, tiếc là xa quá, không thấy rõ mặt.” Lâm Gia Lam miễn cưỡng nhếch môi: “Ừ… Là…”
Cùng ở với bạn cùng phòng ba năm, họ đều biết về sự tồn tại của Lương Tình. Trước đây nàng đã giới thiệu cô thế nào? Nàng chưa từng để tâm. Thanh mai trúc mã? Vị hôn thê? Lâm Gia Lam không biết. Bạn cùng phòng thấy nàng thất hồn lạc phách, cũng không truy hỏi thêm: “Thôi, không hỏi nữa. Cậu mau dọn dẹp, rửa mặt đi.”