Sau Khi Trở Về Hào Môn, Được Alpha Tỷ Tỷ Yêu

Chương 1

“Nhất Nhất, lại đây xem, từ giờ đây sẽ là phòng của con, ngay cạnh phòng chị gái. Xem thử con có thích không nhé!”

Nhìn người phụ nữ trung niên sang trọng, quý phái trước mặt đang lo lắng vẫy tay gọi mình, gương mặt đầy vẻ chờ mong, Lâm Nhất không tự chủ cong môi, nở nụ cười gượng gạo và bước nhanh tới bên bà. Cô sợ chỉ chậm một chút thôi sẽ bị người ta ghét bỏ.

Người phụ nữ nửa ôm nửa kéo cô vào phòng. Cảnh tượng trước mắt là điều mà ngay cả trong mơ cô cũng chưa từng thấy. Mười bảy năm cuộc đời cô chỉ toàn thấy những căn nhà chật chội, bẩn thỉu, tối tăm, sàn nhà mãi không lau sạch và những món ăn nhão nhoẹt, dính nhớp. Lâm Nhất từng nghĩ cuộc đời mình cũng sẽ như những món ăn đó – ghê tởm và bám dính mãi mãi. Nhưng dường như số phận đã chơi một ván bài với cô, kéo cô từ vũng bùn lên và đặt vào một căn phòng rộng rãi, thoáng đãng, sạch sẽ không một hạt bụi. Rồi họ nói với cô, đây mới là nhà cô, rằng cô là đứa trẻ bị ôm nhầm.

Cô vẫn còn nhớ khoảnh khắc người nhà họ Khương tìm thấy mình. Một cặp vợ chồng trung niên ăn mặc chỉnh tề ôm cô khóc lóc thảm thiết, nói rằng cô đã chịu khổ. Lúc đó, Lâm Nhất căng thẳng đến mức không dám nhúc nhích, chỉ để mặc cơ thể mình bị họ ôm chặt. Điều duy nhất cô thấy là một thiếu nữ chậm rãi bước xuống xe, tiến về phía cô. Người là người mà cha mẹ cô nói, đó là chị gái cô – Khương Diên.

Còn về phần “cha mẹ” của cô, sau khi nhận tiền từ nhà họ Khương, họ rất biết điều mà biến mất. Thật nực cười, Lâm Nhất chưa từng nghĩ những xiềng xích trói buộc cả đời mình sẽ dễ dàng được tháo bỏ như vậy.

“Nhất Nhất, mau xem thử có thích không. Nếu không thích gì thì nói với mẹ, mẹ sẽ đổi cho con cái con thích!”

Suy nghĩ bị kéo về thực tại, Lâm Nhất lo lắng quan sát nét mặt của người bên cạnh. Khi phát hiện người phụ nữ tự xưng là mẹ mình nhìn cô với ánh mắt đầy dịu dàng và khích lệ, cô khẽ thở phào. Nhưng Lâm Nhất lại do dự không dám bước tới, đầu ngón tay như bị đông cứng, khó nhọc ngay cả khi rất muốn cử động. Nơi này quá sạch sẽ, sạch đến mức khiến Lâm Nhất cảm thấy bản thân mình – một vết bẩn – hoàn toàn không xứng xuất hiện ở đây.

Để không lộ vẻ sợ hãi hay thiếu hiểu biết, cũng để bảo vệ chút lòng tự trọng đáng thương của mình, cô giả vờ thoải mái, mỉm cười với người phụ nữ:

“Cảm ơn mẹ, con rất thích ạ.”

“Tốt, tốt, thích là được rồi!”

Trang Thanh Quyên lén dùng khăn tay lau khóe mắt. Sự hiểu chuyện của Lâm Nhất càng khiến bà đau lòng. Từ khi tìm được manh mối về cô con gái ruột, bà đã cho người điều tra hoàn cảnh sống của Lâm Nhất. Cha say rượu, mẹ không có việc làm, bản thân Lâm Nhất còn thường xuyên bị đánh đập. Nghĩ đến đây, Trang Thanh Quyên cảm thấy trái tim như vỡ vụn.

Nhận ra tâm trạng của Trang Thanh Quyên, Lâm Nhất mỉm cười nhạt, ngoan ngoãn để bà nắm tay mình. Ánh mắt cô theo người mẹ này nhìn xuống đôi tay đang đan chặt của hai người. Trang Thanh Quyên dù đã bốn, năm mươi tuổi, đôi tay vẫn mềm mại, mịn màng như thiếu nữ, rõ ràng được chăm sóc kỹ lưỡng, chưa từng làm việc nặng. Không giống tay cô…

Cô mím môi, cố gắng nở một nụ cười để làm dịu bầu không khí gượng gạo. Nhưng ánh mắt thương hại của đối phương khi nhìn cô khiến cô luống cuống, không biết phải làm gì. Một cảm xúc khó hiểu dâng lên trong lòng, khiến cô không kiềm được mà cảm thấy mình thấp kém hơn một bậc.

Mày nghĩ gì thế! Lâm Nhất thầm mắng chính mình trong lòng. Người ta chỉ đang quan tâm mình, sao lại ác ý suy diễn ý tốt của họ như vậy.