Cảnh Sát Phó, Lương Dân Cũng Bị Đè Sao? [Futa]

Chương 3: Cảnh sát Phó, chị mặc quần nhỏ màu gì thế?

Kiều Ỷ Như có chút ngượng ngùng cởi chiếc quần lót ướt nhẹp, thở dài rồi đem đi giặt.

Sau đó, cô như thường lệ đến lớp học thể hình và nhiếp ảnh. Dù sao, những thứ này đều là đầu tư cho công việc của cô.

Trong lớp thể hình, Kiều Ỷ Như được cô giáo khen ngợi vì vóc dáng luyện tập cực kỳ chuẩn, các bạn học khác nên học hỏi cô. Nhưng khi nhìn vào gương, thấy cơ thể săn chắc của mình, Kiều Ỷ Như vẫn cảm thấy bản thân thua xa khí chất tự nhiên, thuần khiết của Phó Thanh.

“Chậc, bắt chước kiểu gì nổi chứ.” Kiều Ỷ Như bĩu môi.

Ủa, sao lại nghĩ đến cô ấy nữa rồi?

“Ỷ Như, tối nay đi ăn cùng không?” Tan học, Triệu Nhưng Hân rủ Kiều Ỷ Như đi ăn tối.

“Tớ còn chút việc.” Kiều Ỷ Như lấy điện thoại công việc ra, thấy ứng dụng nhắn tin liên tục hiện thông báo, bèn từ chối lời mời của Triệu Nhưng Hân.

[Đinh Tiểu Thư: Chồng tôi tối nay đi quán bar XX, anh ấy thề thốt chỉ đi với đám anh em, nhưng tôi không yên tâm. Cô giúp tôi đến kiểm tra được không? Nếu phát hiện anh ấy có hành động gì mờ ám, tôi sẽ trả thêm tiền.]

[3000 Phiền Não – Thất Thất: OK, cứ để tôi lo.]

Kiều Ỷ Như về nhà thay đồ, uốn tóc thành những lọn sóng bồng bềnh, mặc một chiếc áo ống lấp lánh và váy ngắn bó sát khoe eo thon, rồi lên đường đến quán bar XX.

Kiều Ỷ Như đến khá sớm. Cô đầu tiên đi một vòng để nắm rõ các lối ra của quán bar, sau đó chọn một chiếc ghế dài ở vị trí thuận lợi, vừa có thể quan sát toàn bộ quán, vừa dễ dàng lên kế hoạch hành động.

Trong lúc rảnh rỗi đưa mắt lướt quanh, Kiều Ỷ Như vô tình nhìn thấy một cô gái ngồi ở quầy bar. Dù chỉ thấy từ phía sau, cô gái ấy đã toát lên vẻ đẹp khó cưỡng, với đường cong mượt mà và đầy đặn.

Hơn nữa… cô nàng này dáng người đẹp thật đấy.

Kiều Ỷ Như còn chưa kịp nghĩ xong, đối phương quay đầu lại, khiến cô giật mình suýt rớt cả hàm.

Người đó hóa ra là Phó Thanh!

Kiều Ỷ Như kinh ngạc đến ngây người. Đây là lần đầu tiên cô thấy Phó Thanh mặc thường phục. Chỉ là một chiếc váy dài đen ôm eo hơi bảo thủ, khuôn mặt không trang điểm, chỉ tô chút son môi, vậy mà đẹp đến nghẹt thở.

Phó Thanh như một ngôi sao điện ảnh khí chất thanh cao lạc giữa đám đông, đôi mắt sáng lấp lánh, khiến người ta không thể rời mắt.

Nhưng Phó Thanh làm gì ở quán bar chứ? Đi cùng ai? Thất tình? Phá án? Hay đơn giản là sở thích cá nhân?

Trong lúc Kiều Ỷ Như tò mò đến mức vò đầu bứt tai, phân vân có nên tiến tới trêu chọc Phó Thanh hay không, thì một đám đàn ông ồn ào như ruồi nhặng lao tới vây quanh Phó Thanh.

Kiều Ỷ Như tức sôi máu, chỉ muốn đá bay lũ người đó. May mà Phó Thanh dường như chẳng hứng thú gì với họ, chỉ lặng lẽ nhấp ly rượu, như đang chờ ai đó.

Kiều Ỷ Như vừa làm việc vừa lén quan sát tình hình bên phía Phó Thanh. Khi thấy Phó Thanh đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh, cô lập tức bật dậy, đi theo.

Lúc đến gần, Kiều Ỷ Như mới nhận ra bước chân Phó Thanh loạng choạng, thậm chí phải vịn tường để vào phòng vệ sinh riêng.

“Phó Thanh, chị không sao chứ? Ôi, người chị nóng quá!” Kiều Ỷ Như vội chạy tới đỡ Phó Thanh, dìu cô ngồi xuống bồn cầu. Cô bị sức nóng từ cánh tay Phó Thanh làm cho run rẩy. Nhìn gương mặt ửng hồng, thái dương lấm tấm mồ hôi của Phó Thanh, Kiều Ỷ Như lo lắng hỏi.

“Tôi không sao…” Phó Thanh nhíu mày, không hiểu tại sao tứ chi mình bủn rủn, cả người nóng ran, đặc biệt là vùng bụng dưới… truyền đến cảm giác ngứa ngáy như xuyên tim. Cô khó nhọc giơ cánh tay trắng nõn lau trán, nhưng lại chạm phải vài giọt mồ hôi. Trong lòng Phó Thanh biết có điều chẳng lành.

“Chắc chắn là tên vừa nãy bỏ thuốc chị!” Kiều Ỷ Như giận dữ, mắng chửi lũ đàn ông bỉ ổi. Nói xong, cô vội đỡ Phó Thanh đứng dậy, định đưa cô ra khỏi nhà vệ sinh: “Để tôi đưa chị đi.”

“Tôi không đi được… Tôi, phải mất bảy ngày mới mai phục được [Hắc Luân] xuất hiện…” Phó Thanh cố chấp không chịu rời đi. Trong mắt cô thoáng qua một tia kiên định, nhưng ngay sau đó bị sự mơ màng che lấp. Khóe mắt Phó Thanh ươn ướt, vùng bụng dưới như có luồng nhiệt trào dâng về phía chỗ kín, chiếc váy đen bó sát thậm chí lộ ra một hình dạng khiến người ta giật mình.

“Nhưng chị đang trong tình trạng này, làm sao ra ngoài được?” Kiều Ỷ Như nghe ra Phó Thanh có nhiệm vụ cần hoàn thành, nhưng với trạng thái hiện tại của cô ấy, làm nhiệm vụ chẳng phải là chuyện viển vông sao?

Nhìn gương mặt Phó Thanh ngập tràn xuân sắc, Kiều Ỷ Như bị vẻ quyến rũ chết người ấy làm cho miệng khô lưỡi đắng. Hương hormone nồng nàn phả vào mặt khiến cổ họng cô nghẹn lại, nơi tư mật dưới thân cũng bắt đầu rỉ ra chút ẩm ướt.

“Cô, cô ra ngoài trước đi… Tôi tự xử lý được…” Phó Thanh bị tác dụng của thuốc làm hai mắt mọng nước, máu trong người dường như dồn hết về phía dưới, khiến cô không còn rõ mình vừa nói gì, càng không nhận ra lời mình dễ gây hiểu lầm đến mức nào!

Kiều Ỷ Như, một người trưởng thành, lập tức nắm được ý tứ mập mờ trong lời nói của Phó Thanh. Cô đỏ mặt tía tai, ánh mắt vô thức lướt xuống giữa hai chân Phó Thanh.

Chỉ một cái nhìn thoáng qua, Kiều Ỷ Như đã sững sờ khi thấy giữa hai chân Phó Thanh lộ ra một “vật thể” kinh người!

“Cảnh sát Phó, chị giấu gì trong quần lót thế? Súng lục à?”

Vừa nói, Kiều Ỷ Như vừa tò mò đưa tay chạm vào thứ mà cô cho là “súng lục”.