Cảnh Sát Phó, Lương Dân Cũng Bị Đè Sao? [Futa]

Chương 2: “Cảnh sát Phó thượng tôi đi, tôi sẽ nói hết cho chị.”

Phó Thanh không để tâm đến lời trêu chọc của Kiều Ỷ Như, nhưng động tác trên tay cô khựng lại một giây, sau đó mới ngồi xổm xuống kiểm tra túi, chân và cuối cùng đứng dậy nhìn thẳng vào Kiều Ỷ Như.

“Xong rồi sao? Cảnh sát Phó không kiểm tra… chỗ kín đáo nhất, nơi có thể giấu đồ của tôi à?” Kiều Ỷ Như xoay người, chớp đôi mắt long lanh, vừa dụ dỗ vừa khiêu khích hỏi Phó Thanh. Đồng thời, cô nắm tay Phó Thanh, như muốn kéo nó về phía giữa hai chân mình.

“Cô Kiều, xin tự trọng.” Phó Thanh siết chặt môi, vội vàng rút tay về, dường như bị lời nói của Kiều Ỷ Như chọc giận. Nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ thấy má cô hơi ửng hồng.

“Cảnh sát Phó nghĩ đi đâu thế? Người ta nói cái mũ mà ~” Kiều Ỷ Như giả vờ ngạc nhiên, tháo chiếc mũ lưỡi trai trên đầu, để lộ mái tóc dài mềm mại như rong biển. Cô mở to đôi mắt hạnh, nhìn chằm chằm Phó Thanh, như thể kinh ngạc vì sao Phó Thanh lại có suy nghĩ “bậy bạ” như vậy.

“Cô Kiều, xin hỏi vì sao nửa đêm 10 giờ cô lại lén lút trong cầu thang khách sạn?” Phó Thanh lấy lại vẻ bình tĩnh, lạnh lùng như thường, dường như đã quen với thói không đứng đắn của Kiều Ỷ Như.

“Cảnh sát Phó muốn biết à…?” Kiều Ỷ Như nhìn gương mặt tuyệt mỹ của Phó Thanh, ánh mắt lấp lánh, như đang đấu tranh xem có nên nói thật hay không. Cuối cùng, cô thở dài, quyết định thẳng thắn để được khoan hồng, cắn môi dưới, từng chữ chậm rãi thốt ra: “Cảnh sát Phó ‘xử’ tôi ngay đây đi, tôi sẽ nói hết cho chị.”

“Cô Kiều, làm ơn nghiêm túc chút.” Phó Thanh nghe Kiều Ỷ Như nói bậy, gương mặt lạnh đi, không muốn đôi co thêm nữa, dù má cô đã ửng hồng rõ rệt.

“Ưm… Người ta đến bắt quả tang thôi mà ~” Kiều Ỷ Như nửa thật nửa đùa đáp, gương mặt lộ vẻ tủi thân như một cô vợ nhỏ bị chồng phụ bạc, diễn xuất đúng chuẩn hạng nhất.

“Lại bắt quả tang? Nếu tôi nhớ không nhầm, đây đã là lần thứ năm trong tháng này của cô rồi.” Phó Thanh nhíu mày, trong lòng vẫn nghi ngờ câu trả lời của Kiều Ỷ Như. Dù sao, lời nói dối của cô nàng này cứ mở miệng là tuôn ra.

“Ừ… Ai bảo tôi không biết nhìn đàn ông chứ?” Kiều Ỷ Như nhìn đôi mày nhíu chặt của Phó Thanh, chỉ thấy đẹp chết đi được. Cô ngứa ngáy trong lòng, chỉ muốn hôn tan nếp nhăn giữa lông mày ấy, rồi hung hăng dụi mình vào lòng Phó Thanh. Kiều Ỷ Như hít một hơi, cười khẽ: “Để giúp tôi thoát khỏi biển khổ, cảnh sát Phó có muốn nhận tôi làm vợ lẽ không?”

“Tôi không hứng thú với phụ nữ.” Phó Thanh đã chịu đựng hết lần này đến lần khác sự khiêu khích của Kiều Ỷ Như, giờ đây có thể nói là chẳng mặn mà gì, lạnh lùng đáp lại. Nghĩ đến nhiệm vụ tối nay, Phó Thanh nghiêm giọng nhắc nhở: “Cô mau về đi, đừng cản trở công vụ.”

Kiều Ỷ Như biết hôm nay không thể hoàn thành nhiệm vụ, bèn dứt khoát chuồn thẳng. Trước khi đi, cô còn cố tình ném cho Phó Thanh một cái liếc mắt lẳng lơ.

Về đến nhà, Kiều Ỷ Như ghi lại “chiến tích” hôm nay trên điện thoại:

[Ảnh Lý Hải Quảng x Phùng Minh Mẫn mở phòng – 10 tấm]

[Trêu chọc Phó Thanh hàng ngày ??]

Nhìn dòng thứ hai, Kiều Ỷ Như nhớ đến gương mặt xinh đẹp, đôi má hồng phấn và thân hình quyến rũ trong bộ cảnh phục của Phó Thanh. Cô ôm gối hình chim cánh cụt, vui sướng lăn lộn trên giường.

Đêm đó, Kiều Ỷ Như mơ thấy trong cầu thang tối om tối nay, Phó Thanh lột sạch quần áo cô, cắn lên ngực cô, dùng ngón tay mạnh mẽ “yêu” cô.

Trong giấc mơ, bàn tay thon dài của Phó Thanh mạnh mẽ và đầy uy lực…

Sáng hôm sau, Kiều Ỷ Như tỉnh dậy, nhìn “dấu vết” ướt át giữa hai chân mà thở dài. Nhưng cô nằm mơ cũng không ngờ, tất cả những gì trong giấc mơ ấy sẽ thành hiện thực ngay tối nay.