Tui Là Thuốc Của Sếp Mít Ướt

Chương 2: Thuốc này là thuốc đạn

Để cung cấp dịch vụ chăm sóc sếp đẳng cấp 5 sao, Giang Trúc hùng hổ bế ngang sếp – người đang sốt đến mức gần như lơ mơ – khỏi sofa.

Sếp lúc này mới lờ mờ tỉnh táo lại, phát hiện mình đang được một cô gái bế kiểu công chúa, mà quan trọng hơn, đã đứng ngay trước cửa phòng ngủ.

Cửa phòng ngủ?!

Không, không được!

“Khục… cạc cạc…” Thả tui xuống!

Nhưng chỉ “cạc cạc” vài tiếng cộng với giãy giụa yếu ớt, sếp chẳng làm Giang Trúc nao núng chút nào.

Cửa phòng bị đẩy ra dễ như bỡn.

Giang Trúc bước nửa chân vào, rồi do dự rút lại, liếc ra ngoài, lại nhìn vào trong.

Phòng này to đùng, đúng chuẩn phòng của đại gia.

Nổi bật giữa phòng là cái giường 2 mét, phủ bộ chăn ga hồng phấn bạch kim lấp lánh, bàn làm việc, kệ sách mini, đầy đủ tiện nghi.

Phía nam là cửa sổ lồi siêu to khổng lồ, trải thảm lông vàng nhạt, trên đó còn bày gấu bông dâu tây với búp bê Lina Bell. Một nửa cửa sổ bị rèm ren trắng che khuất, trên sàn còn rải rác mấy con thú nhồi bông to nhỏ.

Giờ thì Giang Trúc hiểu vì sao mẹ cô mắng phòng cô là ổ chó. So với phòng công chúa của sếp, phòng cô đúng là… ổ chuột chứ ổ chó gì!

Sếp nằm gọn trong lòng Giang Trúc, mặt tái mét như sắp ngất.

Cảm nhận người trong lòng run lẩy bẩy, Giang Trúc tưởng sếp không khỏe, vội dừng mơ mộng, ôm sếp đặt lên giường.

Nhét sếp vào chăn xong, cô chạy ra ngoài nấu một nồi nước gừng đường đỏ, bí kíp gia truyền của mẹ cô.

Bế sếp dậy, cô ọc ọc đổ cả bát lớn vào miệng sếp.

Giang Trúc nhớ lại mấy lần đi ăn cùng sếp, anh trợ lý luôn dặn dò cả tá yêu cầu, đặc biệt là không được bỏ hành, gừng, tỏi, làm nhà hàng toát mồ hôi hột.

Giờ một bát nước gừng to đùng này, sếp khỏe hay không thì chưa biết, nhưng Giang Trúc sướng rơn!

Cảm giác như nô lệ tư bản lật ngược thế cờ, hát vang bài ca chiến thắng.

Trong lúc uống, sếp vài lần phản kháng, nhưng đều vô ích. Cuối cùng, sếp yếu ớt nằm trong lòng Giang Trúc, đẩy đẩy cái bát một cách bất lực.

Nước gừng chắc cũng có tác dụng.

Giọng “cạc cạc” khàn khàn của sếp cuối cùng cũng nói được thành lời, dù còn hơi khàn, nghe mềm mại như làm nũng:

“Không… uống nổi nữa.”

*

Bận rộn cả ngày, Giang Trúc mới nhớ ra mình chưa ăn gì, mà sếp chắc cũng đói meo.

Cô chạy ra bếp nấu tạm bát mì trứng rau xanh cho mình.

Tủ lạnh sếp đầy ắp đồ, nhưng tiếc là cô chỉ biết nấu mì.

Rủ sếp ăn hai miếng, còn lại cả nồi Giang Trúc xử gọn.

Cô cao 1m75, không phải để trưng cho vui đâu!

Ngồi ở chân giường, cuối cùng được nghỉ ngơi, Giang Trúc lôi điện thoại ra định làm vài ván Liên Quân.

Ai ngờ dính một trận ngược gió kéo dài cả tiếng, giờ mới nhớ ra mình đến để chăm bệnh nhân, vội vứt điện thoại kiểm tra sếp.

Nhìn một cái mà giật bắn người: Sếp đắp chăn vẫn run cầm cập, mồ hôi túa đầy trán. Cô sờ thử, nóng kinh hồn, thế này không ổn!

Lại bưng một bát nước gừng nữa ép sếp uống.

“Sếp ơi, sếp, đừng ngủ! Nhà sếp có thuốc hạ sốt không? Sốt thế này không lùi là cháy não luôn đó!”

Sếp khó nhọc hiểu ý Giang Trúc, một lúc sau mới thều thào: “Hòm thuốc… trên bàn trà…”

Lục tung một hồi, Giang Trúc cầm lọ thuốc hạ sốt trên tay, mặt nghiêm trọng.

Nói sao đây, may mắn hay là xui xẻo?

Thuốc thì có, nhưng là… thuốc đạn hạ sốt.

Một người lớn mà nhà có sẵn thuốc đạn hạ sốt, không biết là chuẩn bị kỹ càng hay chơi quá hóa bậy nữa!

“Sếp ơi, thuốc tìm được rồi, nhưng mà… hơi bất tiện tí.”

Nhìn sếp trên giường, ngây thơ vô số tội, mặt mày mơ màng như chú cún con lạc lối, Giang Trúc cảm thấy mình chẳng khác gì bà ngoại sói.

Cô cố giải thích: “Thuốc này là thuốc đạn, kiểu… nhét vào, ừ thì, cúc hoa.”

Bình thường Giang Trúc chém gió với đám đồng nghiệp bái thiến không chút ngại ngùng, vậy mà giờ mặt cô đỏ lựng.

Sếp thì mặt hồng rực, đỏ đến mức tím tái, như quả cà chín quá lứa.

Sếp thở dài, giọng yếu ớt như sắp hỏng: “Đưa đây.”

“Sếp, sếp tự làm được không?”

Lời quan tâm của cô đổi lại một cái lườm sắc lẹm.

Sếp cố lồm cồm bò dậy, nhưng mãi một lúc sau, sự thật chứng minh: Sếp không làm được.

Hộ lý tận tâm Giang Trúc không để sếp khó xử, cô đè sếp xuống, cầm viên thuốc đạn hạ sốt: “Sếp ơi, để tui giúp cho.”

Mặt sếp giờ khó coi hơn cả trời mưa bão, lắc đầu nguầy nguậy, chui tọt vào chăn không thèm lên tiếng.

Giang Trúc xoa tay: “Sếp sốt hơn 40 độ rồi, không chữa là cháy não thật đấy!”

Sếp rã rời, nằm bẹp trên giường, nhưng vẫn cố hết sức đẩy tay Giang Trúc đang cầm viên thuốc đạn.

Giang Trúc kéo chăn: “Sếp ơi, mạng sống quan trọng hơn, cứ coi tui là y tá đi!”

Sếp vùng vẫy yếu ớt, cố bảo vệ chút tôn nghiêm cuối cùng, nhưng thất bại thảm hại.

Mười phút sau, sếp quấn chăn, mặt mày thẫn thờ, như đóa hoa kiều diễm bị giày vò không thương tiếc.

Giang Trúc bưng ly nước ấm, đứng cạnh giường.

Sếp nhìn cô, run rẩy quấn chặt chăn hơn.

Cô giơ tay, trong đó là viên Molnupiravir: “Uống thuốc đi.”

Gương mặt xinh đẹp của sếp đỏ bừng, ba phần xấu hổ, ba phần hoảng loạn, hai phần bướng bỉnh, hai phần tủi thân, quay phắt mặt đi.

Trông như một cô tiểu thư bị làm nhục danh tiết.

Cũng dễ hiểu thôi.

Dù sao sếp vừa bị một cô nhân viên nhà quê lột quần, nhét thuốc đạn vào chỗ hiểm.

Giang Trúc thì sảng khoái như vừa trúng số, nghĩ thầm: “Mẹ ơi, con sắp lên đời rồi!”

Bình thường sếp đã khó đấu lại cô, huống chi giờ yếu như cọng giá, bệnh tật thế này.

Giang Trúc đắc ý, xoay mặt sếp lại, chuẩn bị mạnh mẽ đút thuốc.

Nhưng sếp bỗng bật dậy như người hấp hối, trong ánh mắt kinh ngạc của Giang Trúc, sếp cong người, “ọe” một cái, phun hết ra.

Viên Molnupiravir quý giá đi tong.

Giang Trúc đứng hình, câm nín, đây là báo ứng sao trời!

Phun xong, sếp ngã vật ra giường, ngủ mê man như chết.

Nhưng cảnh này sao quen quen?

À, nhớ rồi.

Đây không phải lần đầu sếp phun lên người cô.

Hồi mới vào công ty, nhờ ngoại hình xuất sắc (ý là chiều cao và sức mạnh), Giang Trúc lần đầu được đi xã giao cùng sếp.

Hôm đó sếp uống say bí tỉ, anh trợ lý lương cao bận việc nhà, nên giao sếp cho cô chăm.

Lần đầu đảm nhận nhiệm vụ cao cả, Giang Trúc tận tâm tận lực, bận rộn đến nửa đêm, rồi bị sếp “ban thưởng” một bãi nôn vào người.

Cuối cùng, sếp còn mơ màng nắm tay cô, thẹn thùng dúi mặt vào lòng cô, đòi cô vỗ lưng dỗ dành.

Haiz, dỗ thì dỗ.

Ai bảo sếp là “ông trời” nuôi cơm cô đâu.

Lần này dọn dẹp mất cả buổi, cất máy hút bụi vào kho, quay lại phòng ngủ thì sếp tỉnh rồi.