Giang Trúc lôi điện thoại ra, kiểm tra kỹ lưỡng địa chỉ mà anh trợ lý lương cao gửi cho, xác nhận tới xác nhận lui, rồi gõ cửa nhà sếp mạnh đến mức rung cả trời đất.
Không phải tự dưng đâu, trước đó cô đã gõ ròng rã mười phút đồng hồ.
Nếu không phải nhà không có ai, thì chắc chắn sếp của cô đã sốt đến mức cháy thành than trong đó rồi.
Giang Trúc nghĩ lung tung, rồi “rắc” một tiếng, cửa mở toang.
Gương mặt đẹp hơn cả minh tinh của sếp hiện ra trước mắt, chỉ có điều hai má đỏ lựng như quả cà chua chín quá date.
Giang Trúc không dám nhìn nhiều, chủ yếu là sợ mình phì cười, liền chìa túi nilon ra: “Sếp ơi, kháng nguyên, thuốc cảm, nhiệt kế. Chúc sếp mau khỏe nha!”
Sếp không nhúc nhích.
Chẳng lẽ sốt đến mức hỏng não rồi?
Giang Trúc liếc nhìn gương mặt đỏ rực như tôm luộc của sếp, đặt túi đồ xuống đất, đứng thẳng người lên, thì đột nhiên “bụp” một cái, cả người sếp mềm oặt đổ nhào tới.
Má ơi!
Giang Trúc vội vàng đưa tay đỡ lấy, giờ phút này cực kỳ cảm ơn trời đất vì người tới là mình. Không phải cô khoe, nhưng với cái gia tốc này của sếp mà ngã xuống, anh trợ lý lương cao chưa chắc đỡ nổi đâu.
Cái cằm sắc nét hơn cả kế hoạch tương lai của Giang Trúc ghim thẳng vào vai cô, đau điếng cả người.
Cô cố ngoảnh đầu nhìn, may quá, sếp chưa ngất.
“Sếp ơi, sếp ổn không? Đứng dậy nổi không?”
Cảm nhận được người trong lòng cố sức, Giang Trúc đỡ sếp đứng dậy, loạng choạng vài bước.
Ừ, ổn rồi. Nếu không phải biết rõ sếp là gái thẳng, Giang Trúc đã nghi ngờ sếp cố tình nhào vào lòng cô.
Vác sếp lên vai, Giang Trúc nói: “Sếp ơi, để tui đỡ sếp ra sofa ngồi nha.”
Mãi mới ổn định được tình hình.
Sếp nheo mắt nhìn người, đôi môi khô khốc vì sốt cao há ra, phát ra vài tiếng “cạc cạc” khàn như vịt kêu.
Giang Trúc: …
Hỏng bét, cô sẽ không bị diệt khẩu chứ?
Giang Trúc chỉ muốn co giò chạy ngay lập tức.
Nhưng nghĩ tới tin nhắn của anh trợ lý lương cao, cùng mấy cái thông báo chuyển khoản…
Haiz, ai bảo cô tốt bụng quá làm chi.
Đặt sếp ngay ngắn, Giang Trúc lấy nhiệt kế đo nhiệt độ, rồi đi rót cốc nước.
Chưa đo thì thôi, đo xong suýt ngã ngửa: 41.5 độ, gần chạm 42 độ luôn! Đỉnh thật, không hổ là sếp!
Sếp cả người rã rời, uống ngụm nước Giang Trúc đưa, rồi ngả nghiêng trên sofa như cọng bún thiu.
Giang Trúc liếc một cái, rồi lại liếc thêm cái nữa.
Đừng trách cô, bản tính con người là háo sắc mà, chỉ tại sếp quá mê hoặc.
Cái áo ngủ lụa đen của sếp mặc mà như không mặc, chắc vì sốt mụ mị đầu óc, áo chỉ cài lệch lạc hai cúc, cổ áo mở toang, vạt áo xộc xệch, để lộ khe ngực sâu hun hút.
Giang Trúc không kìm được đưa tay ra, đừng nghĩ bậy, cô chỉ muốn chỉnh lại áo cho sếp vì sốt thế này nguy hiểm lắm.
Cẩn thận kéo áo ngủ ngay ngắn, ngón tay vô tình chạm vào da sếp, sếp khẽ rụt người, chậm rãi mở mắt.
Giang Trúc giật mình rút tay về như bị điện giật.
Cô cười gượng hai tiếng: “Sếp ơi, sếp sốt kinh quá, ngực nóng bỏng tay… Ơ không đúng…”
Trời ơi, Giang Trúc, mày nói cái gì thế hả!
Sếp nửa nhắm mắt nằm dài trên sofa, rõ ràng yếu xìu như thế mà Giang Trúc vẫn thấy được cái thần thái “ngầu” toát ra từ người sếp.
Sếp vẫy vẫy tay, ý bảo Giang Trúc câm miệng lại.
Giang Trúc xấu hổ chữa cháy: “Thôi để tui đút sếp uống thuốc rồi đi nha.”
Sếp lại “cạc cạc” hai tiếng, tỏ ý đồng ý.
Giang Trúc run vai, cố nhớ lại hết mấy chuyện buồn trong đời để kìm không phì cười.
Sếp liếc cô bằng ánh mắt sắc như dao.
Giang Trúc: …
Giang Trúc mở túi thuốc, lôi ra hộp Molnupiravir, cẩn thận như đang cầm chân bảo, rồi chạy đi rót ly nước ấm.
Thiệt tình mà nói, để kiếm được chỗ thuốc này, cô đã lùng sục mấy tiệm thuốc, mệt muốn chết mới gom đủ. Ibuprofen, Molnupiravir, giờ đúng là quý hơn vàng!
Đưa thuốc xong, Giang Trúc tính chuồn lẹ, ai ngờ cổ tay bị túm chặt.
Cảm giác cái cổ tay nóng rực, đúng nghĩa là phỏng tay luôn!
Giang Trúc ngước mắt nhìn sếp, bình thường gương mặt lạnh như tủ đông giờ đỏ au như lò nướng, thêm chút nữa là nghe mùi thịt cháy khét lẹt.
Sếp nuốt nước bọt, môi khô nứt nẻ, mắt cũng đỏ hoe vì sốt, khó nhọc “cạc cạc” vài tiếng, mơ hồ nghe ra được: “Làm ơn… chăm sóc tôi!”
Giang Trúc phản xạ định từ chối ngay, cô đâu phải trợ lý của sếp!
Nhưng lời chưa ra khỏi miệng, cô nhớ lại lý do mình có mặt ở đây.
Anh trợ lý lương cao siêu năng lực của sếp đã “hy sinh” vì đại dịch, tài xế riêng, phó tổng, giám đốc kinh doanh, tất cả đều out game.
Xì, đúng là không dựa dẫm được mà!
Nghĩ lại số tiền béo bở của anh trợ lý, cơ hội nịnh sếp ngon thế này, bỏ lỡ là tiếc cả đời!
Chỉ cần tạo được mối quan hệ “tình nghĩa sống chết” với sếp, sau này còn lo gì không thoát kiếp nô lệ tư bản nữa!
Giang Trúc lập tức bừng bừng khí thế: “Không thành vấn đề, tui chăm sếp khỏe re luôn!”