Cùng Ái Khanh Triền Miên

Chương 4: Kẻ nhận ân sủng dưới thân bệ hạ

Thành Cẩm lật tấu chương, càng xem nụ cười càng đậm, như thể đọc thư tình của tình nhân, kim thoa trên đầu khẽ rung, toát lên nét quyến rũ.

 

Nàng ấy định ngẩng lên nhìn người ấy, nhưng phát hiện ái khanh của nàng ấy không ở đó.

 

Nàng ấy rũ mắt, hỏi, “Tỉnh rồi sao?”

 

“Hồi bẩm bệ hạ, Liễu tướng quân đã tỉnh, đang múa kiếm ở Ngự Hoa Viên.”

 

Hôm qua bị thao tàn nhẫn, nàng chỉ có thể ngủ trên long sàng.

 

Thành Cẩm nhíu mày, “Sao không báo cho trẫm?” Nàng ấy giơ tay, miễn tội cho nô tỳ đang cuống quýt.

 

Đầu xuân, trời se lạnh, Thành Cẩm khoác áo choàng mỏng, màu đỏ diễm lệ càng tôn làn da ngọc trắng lạnh.

 

Liễu Tố Nguyệt vung kiếm, động tác không mấy trôi chảy, mũi kiếm tỏa ra hàn khí. Trong cung không cho phép mang vũ khí, thanh nhuyễn kiếm trong tay là vật ngự tứ của Thành Cẩm.

 

Thành Cẩm không thích luyện kiếm, nhưng thích Liễu Tố Nguyệt, nên nàng ấy phong Liễu Tố Nguyệt làm sư phụ dạy nàng ấy thuật phòng thân, để ngày ngày được gặp.

 

Nhưng Thành Cẩm được nuông chiều từ bé, không chịu nổi khổ đau, cổ tay hồng sưng lên, Liễu Tố Nguyệt không dám vượt lễ quân thần, chỉ lặng nhìn cổ tay sưng đỏ.

 

Thành Cẩm nghĩ Liễu Tố Nguyệt thích thanh nhuyễn kiếm, liền ban cho.

 

Thế nhân biết Liễu tướng quân không gần mỹ sắc, sủng vật dù nam hay nữ đều bị đuổi khỏi phủ, chỉ thần binh lợi khí mới khiến nàng chú ý.

 

Nhuyễn kiếm yểu điệu không hợp với nàng, nhưng Liễu Tố Nguyệt vẫn vung lên sắc bén, vòng eo gầy được đai lưng bó chặt, hắc kim nhuyễn giáp tôn dáng người đĩnh đạc.

 

Bị thao cả đêm, tỉnh lại trong buổi sớm mù mịt… lòng nàng lẫn lộn, cổ họng chua xót.

 

Có lẽ là oán, oán chính mình, mê hoặc quân chủ.

 

Thành Cẩm không biết, người lạnh lùng như Liễu Tố Nguyệt chỉ cần mắt đỏ nhìn người, đã như xuân dược mãnh liệt, như hồ ly tinh mị hoặc người.

 

Lúc này, Liễu Tố Nguyệt mới nhận ra Thành Cẩm đã nhìn mình lâu, nàng giật mình, quỳ xuống định thỉnh tội, nhưng bị nàng ấy kéo dậy.

 

Nàng ấy hỏi, “Ái khanh, cơ thể không khó chịu chứ?”

 

Liễu Tố Nguyệt khựng lại, giọng run, “Thần đã không sao.”

 

Hôm qua bị thao nửa ngày, nơi mới khai phá sưng tấy, vừa múa kiếm, từng đợt đau nhức và tê dại truyền đến.

 

Thành Cẩm nhíu mày, than nhẹ, “Ái khanh, cơ thể ngươi thật cứng cỏi.”

 

Liễu Tố Nguyệt mím môi, không đáp. Hơn mười năm chém giết trên chiến trường, đau đớn và mệt mỏi đã khắc vào thân thể này.

 

Nàng từng bị hai kiếm xuyên thân, gãy ba xương, nằm mai phục trong tuyết bốn ngày bốn đêm, vẫn có thể giãy giụa đứng dậy. Nhưng hôm nay, chỉ một đêm trong vòng tay ấm áp ngọc ngà của nữ đế, nàng lại vòng eo run rẩy, trái tim co thắt, toàn thân mềm nhũn, mê man đến tận hừng đông.

 

“Ái khanh lạnh không?”

 

Trời hôm nay hơi ấm, Thành Cẩm ngẩng nhìn nàng. Nữ tướng quân thành thục chết người, eo gầy mông cong, khí chất tôi luyện qua mưa máu, nữ tử sinh ở nơi lầu son gác tía như nàng ấy dù là đế vương cũng phải kính nể ngắm nhìn.

 

Nàng ấy thấy trên cổ nàng là dấu cắn màu hồng.

 

Nàng ấy nói chuyện ngắt quãng, nghĩ gì nói nấy, như quên vừa nói gì, khẽ giơ tay, “Ái khanh ôm trẫm về đi?”

 

Liễu Tố Nguyệt khựng lại, cúi đầu, “Thần tuân mệnh.”

 

Nàng cẩn thận bế nữ đế, kim thoa lay động cọ vào mặt, lạnh, nhỏ vụn, phát ra tiếng vang khe khẽ.

 

Nữ đế hiếm hoi ngoan ngoãn như vậy, đầu tựa nhẹ vào ngực nàng, nhắm mắt, giọng lười biếng thở dài, mang chút kiều diễm, “Ngươi khoẻ quá.”

 

Qua lớp quần áo, có thể cảm nhận đồi núi đang săn lại, ấm áp. Cơ thể này nàng ấy đã xem không dưới mười lần, đặc biệt đôi nhũ, không mềm nhũn như của nàng ấy, nhưng vẫn gợi cảm khiến nàng ấy nhỏ dãi.

Nhiệt độ cơ thể người trong lòng nóng bỏng, mềm mại. Liễu Tố Nguyệt mím môi, mắt nhìn thẳng, không dám liếc nàng ấy, kìm nén, hơi thở nặng nề. Nàng nghĩ vành tai và cổ mình chắc đỏ rực rồi.

 

Nhưng đôi mắt vẫn lạnh lùng, trầm tĩnh.

 

“A…”

 

Nữ đế bắt đầu không an phận, móng tay sơn đỏ chọc vào cái cổ đang vô thức nuốt nước bọt, ngước nhìn sườn mặt nàng, buồn cười nghe tiếng kêu kỳ lạ từ cổ họng, cùng vành tai đỏ bừng.

 

“Triều thần đồn thổi… Trẫm bán thân cho ngươi mới được ngai vàng.”

 

“Rằng một ngày nào đó, ngươi sẽ khởi binh tạo phản.”

 

“Rằng Liễu Tố Nguyệt sẽ đoạt vị, đoạt mệnh trẫm.”

 

Thành Cẩm mỉm cười, chậm rãi nói, ngón tay gõ nhẹ yết hầu người kia.

 

“Bệ hạ!”

 

Liễu Tố Nguyệt hiếm hoi khàn khàn bất an.

 

Nàng nói, “Liễu gia nhiều đời trung quân, thần thề sống chết bảo vệ bệ hạ…”

 

“Nếu có ý niệm ấy, thần sẽ tự kết liễu trước.”

 

Thành Cẩm hừ nhẹ, thu tay, cọ lông thỏ mềm trên mũ áo vào cổ nàng.

 

“Lời hay ý đẹp… trẫm chẳng thích nghe.”

 

Liễu Tố Nguyệt định mở miệng, nhưng rũ mắt im lặng, lộ vẻ lúng túng.

 

Nàng không biết nói gì.

 

Hình như nàng ấy đúng.

 

Nàng nắm binh quyền, nữ đế ngày ngày quấn quýt.

 

Nàng từng rút kiếm với Thái tử, chỉ vì người lên ngôi không phải Thành Cẩm.

 

Nàng từng phá bỏ lời thề trung quân, làm trái thánh chỉ truyền ngôi.

 

Hình như… giờ nàng chẳng có tư cách thề trung thành.

 

Chưa kịp nghĩ thêm, nữ đế ngang ngược dùng lông thỏ chạm vào mũi và môi nàng.

 

Nàng ấy nói, “Ái khanh nói lời lãng mạn đi? Lời trung quân trẫm nghe chán lắm.”

 

“Thần…” Nàng nghẹn lời, không thốt nổi chữ nào, chỉ rũ mắt nhìn nàng ấy mỉm cười.

 

Nàng luôn nghĩ bệ hạ quý trọng lòng trung, giờ lại chán lời ấy.

 

“Thần…”

 

Thành Cẩm than nhẹ, tay ngọc vỗ mặt nàng, dẫn dắt, giọng dịu dàng, “Liễu Tố Nguyệt là gì của Thành Cẩm nào?”

 

Liễu Tố Nguyệt dừng lại, gần như đáp ngay, giọng nghẹn ngào nhưng kiên định.

 

“Là chó.”

 

“Là sói.”

 

“Là đao…”

 

“Là súc sinh.”

 

Thành Cẩm vẫn nhìn nàng, như muốn hỏi, còn gì nữa không?

 

Liễu Tố Nguyệt hiểu, lông mi run rẩy, như muốn nhắm mắt, nhưng dưới ánh mắt nàng ấy, ý chí tan rã, chỉ khẽ nói.

 

“Còn là… kẻ nhận ân sủng dưới thân bệ hạ…”

 

“Cái gì?”

 

“Là… kỹ nữ nhận ân sủng dưới thân bệ hạ.”

 

Thành Cẩm sững sờ, ngẩng nhìn tướng quân. Nàng nhắm mắt, mím môi trắng bệch, má ửng đỏ, tóc đen mượt vuốt sườn mặt, làm mềm đi vẻ lạnh lùng sắc bén.

 

Tướng quân của nàng ấy thích tự xưng thế sao?

 

Nàng ấy chỉ muốn nghe một câu, “Ái nhân của bệ hạ.”

 

Nhưng lại kinh hỉ khôn xiết.

 

Nàng quá ngoan.

 

Ngoan đến mức khiến tim nàng ấy run rẩy.

 

Thành Cẩm kiễng chân, áp sát mặt nàng, hơi thở phả lên mặt, mang theo hương quyến rũ.

 

Nàng ấy cắn nàng một cái, ngay trên môi.

 

Khẽ nói, “Ngoan lắm.”

 

Lông thỏ mềm mại trên cổ áo nàng ấy chạm vào cổ và cằm nàng, mềm đến mức chạm như không chạm, trêu chọc như có như không.

 

Trái tim nóng bỏng, khiến chân nàng lặng lẽ nhũn ra. Nàng không biết sao lại nhớ câu nàng ấy hỏi trước khi bảo nàng bế.

 

‘Ái khanh lạnh không?’

 

“Thần không lạnh.”

 

Thần… không lạnh.