Trở Thành Cánh Hoa Tàn Trong Tay Nữ Đế

Chương 7

Mỗi lần đọc thư Thanh Tâm, Phượng Nghi Huyên không nhịn được mà cười. Nội dung trong thư như sóng cuộn biển gầm trong lòng nàng. Sau vài lần đọc, nàng đốt thư, để ngọn lửa nuốt trọn tình cảm giấu kín, hóa thành tro bụi nhỏ bé.

Nàng không nói trong thư rằng, chính nàng đã một tay đẩy thời cuộc đến bước đường này.

Nàng chưa từng muốn làm công chúa nhàn tản. Nàng muốn ngồi trên ngai vàng tượng trưng cho quyền lực và địa vị kia, không phải chịu nhục. Nàng còn muốn quang minh chính đại nắm tay Thanh Tâm đi trong Ngự Hoa Viên, tuyên thệ với cả thiên hạ rằng đối phương thuộc về mình.

Mấy năm qua, Thái tử và Ngũ hoàng tử tranh quyền, nàng – công chúa chẳng được sủng ái – đã bị lãng quên tận chín tầng mây, lại vô tình thuận lợi để bồi dưỡng thế lực. Phượng Nghi Huyên dần có thân tín, xây dựng đội ám vệ, tốn tâm tư kết giao với thái y, mượn danh Ngũ hoàng tử để độc sát Phượng Cảnh Tú, khiến Hoàng hậu và Thái tử nổi giận. Chẳng bao lâu, Ngũ hoàng tử bị lưu đày ngàn dặm.

Ngày Phượng Cảnh Tú hạ táng, Phượng Nghi Huyên mặc áo trắng, đặt một bông cúc trắng trước mộ vị tỷ tỷ từng tác oai tác quái nửa đời người. Nàng rũ mắt, trên gương mặt trắng muốt thoáng hiện một nụ cười, như gợn sóng lướt qua mặt nước, chợt lóe rồi tan.

Xa xa, Hoàng hậu được người đỡ, khóc trước quan tài con gái đến mức ruột gan đứt đoạn. Thái tử cúi đầu, lặng im không nói.

Phượng Nghi Huyên lặng lẽ nhìn họ. Thái tử như có linh cảm, ngẩng lên, chạm vào ánh mắt nàng.

Thấy đôi mắt đen nhánh mà hắn luôn chán ghét.

Dù bị lưu đày, Ngũ hoàng tử vẫn còn chút thế lực. Mang lòng thù hận với Hoàng hậu và Thái tử, hắn một lòng báo thù. Phượng Nghi Huyên chủ động phái người tiếp cận hắn.

Chẳng ai đề phòng vị công chúa lặng lẽ này. Ngũ hoàng tử giao tàn dư thế lực cho nàng, dặn nàng ở kinh thành nghe theo sắp xếp. Phượng Nghi Huyên cười khẽ, đồng ý.

Mục tiêu tiếp theo của nàng là Khương thừa tướng, đệ đệ của Đức phi – mẹ nàng, quân cờ trong tay Hoàng hậu.

Mùng một Tết, Đức phi đến phủ thăm nàng, mang theo thức ăn nóng hổi. Vị phi tử quanh năm sầu khổ ôm nàng, khụt khịt, nghẹn ngào từng câu.

“Con ơi, sao con lại trở thành như vậy?”

Đức phi vô tình biết được những việc nàng làm. Giữa nhà mẹ đẻ và nàng, bà chọn nhà mẹ đẻ, liên minh với Thái tử.

Nàng nghĩ mẹ yêu thương mình, nên chưa từng đề phòng bà.

Thái tử lần theo manh mối từ Đức phi, phát hiện đầu mối. Thích khách đêm khuya xông vào phủ, định giết nàng. Nước mưa phủ đầy vai, ánh đao lóe lên. Nàng nhìn Đức phi, cười lạnh lùng.

Đó là lần đầu nàng gỡ bỏ lớp ngụy trang, để lộ nanh vuốt sắc bén. Bốn trăm ám vệ nàng nuôi dưỡng dốc toàn lực ra tay, sát khí ngập trời.

Xác Đức phi và thích khách bị chôn dưới bùn nhão. Mùi máu tanh vương trên mũi. Nàng rơi nước mắt, nhìn Hoàng đế chạy đến, quỳ sụp xuống, dập đầu, nghẹn ngào:

“Bệ hạ, có kẻ muốn hại mẹ con thần…”

Cái chết của Đức phi như một lưỡi dao. Hoàng đế nổi giận, Khương thừa tướng chịu đả kích, đóng cửa không ra. Nàng nhân cơ hội vu oan cái chết của Đức phi cho Công bộ thượng thư, chặt đứt cánh tay đắc lực của Thái tử.

Mặc áo trắng đơn sơ, nàng đội gió mưa đến thăm Khương thừa tướng, như thật lòng đau buồn: “Cữu cữu, mẫu thân mất rồi, ta chỉ còn cữu cữu.”

Khương thừa tướng môi tím tái, run rẩy, chậm rãi ngẩng đầu, khó nhọc nhìn nàng: “Nghi Huyên, trước đây ta nguyện trung thành với Hoàng hậu, chẳng dám trái ý ả. Vậy mà họ… họ vẫn không tha cho chúng ta! Ngươi là con nối dõi duy nhất của tỷ tỷ. Khi ngươi còn nhỏ, tỷ tỷ luôn lo cho ngươi, muốn ngươi bình an sống sót, nhưng… nhưng chẳng thể làm được.”

Phượng Nghi Huyên lông mi run rẩy, không nói gì.

Khương thừa tướng thở dài, nếp nhăn trên mặt càng sâu: “Nghi Huyên, ngươi còn có cữu cữu. Cữu cữu sẽ giúp ngươi bình an.”

Ra khỏi phủ Thừa tướng, ngói lưu ly đỏ thắm bị tuyết phủ trắng xóa. Phượng Nghi Huyên dừng bước, ngửa đầu nhìn tuyết rơi, nghĩ, mùa đông lạnh quá, may mà Thanh Tâm đang ở phía Bắc, không phải dính vào gió tuyết kinh thành.

Không biết khi nàng ấy trở về, liệu có như Đức phi, hỏi nàng: “Sao ngươi lại trở thành như vậy?”