Trở Thành Cánh Hoa Tàn Trong Tay Nữ Đế

Chương 6

Trong góc tối, nơi năm ngón tay chẳng thấy rõ, hương hoa quế thơm ngát. Những bông hoa óng ánh giấu trong tán lá xanh mướt, lung lay dưới ánh trăng tràn ngập.

Thanh Tâm bế nàng qua núi giả, chỉ vào rừng hoa quế rộng lớn trước mặt, cười rạng rỡ: “Ngươi ở trong cung cả ngày, chắc chắn không biết chỗ này.”

Tâm trạng Phượng Nghi Huyên đã lâu không dao động thế này. Nàng vừa bực vừa buồn cười, gương mặt trắng trẻo ửng hồng: “Quyền ngươi lớn, gan cũng lớn theo sao?”

“Ngày thường ngươi chẳng thèm để ý ta. Ta đành phải dùng cách này mời ngươi đến đây.” Thanh Tâm tinh nghịch nháy mắt: “Ta còn chưa hỏi, sao ngươi lại tránh ta?”

Phượng Nghi Huyên biết mình đuối lý, ngừng một chút, khẽ nói: “Không tránh ngươi, chỉ là thấy ngươi giờ là quan to, xung quanh toàn kẻ muốn bám víu, đâu thiếu ta.”

Thanh Tâm cúi nhìn nàng. Nghe câu trả lời ấy, mắt nàng sáng rực: “Ai bảo ta không thiếu ngươi?”

“Không thì sao?” Phượng Nghi Huyên bị ánh mắt nàng làm tim đập mạnh, quay đầu định đi, nhưng bị người phía sau kéo lại.

“Điện hạ nhà ta đúng là mồm nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo.” Thanh Tâm đắc ý xoa đầu nàng: “Nghi Huyên, tính tình ngươi đúng là mười năm không đổi.”

“Nói bậy.”

“Vậy ngươi có muốn ta không để ý đám người kia không?”

Phượng Nghi Huyên cắn môi, trừng nàng một cái: “Không quan tâm.”

Thanh Tâm nhếch môi, ngón tay trắng mịn đặt lên tay nàng, cười tinh quái mà phóng khoáng: “Thật sự không quan tâm? Vậy ta đi tìm người khác nhé?”

Phượng Nghi Huyên nhìn nụ cười tinh nghịch của Thanh Tâm, bỗng thấy ngứa răng. Dục vọng kiểm soát trong xương cốt cuộn trào. Không chịu thua, nàng nhướng mày, bắt chước dáng vẻ của kẻ phóng đãng, dùng tay còn lại nâng cằm Thanh Tâm.

Chơi với lửa có ngày chết cháy. Nụ cười của Thanh Tâm khựng lại. Chưa kịp phản ứng, Phượng Nghi Huyên, chẳng biết lấy sức đâu ra, đẩy nàng dựa vào núi giả.

“Nghi Huyên…”

Biểu cảm của Thanh Tâm trong khoảnh khắc trở nên đặc sắc. Sợ làm đau nàng, Thanh Tâm không dám động, nào ngờ Nghi Huyên càng được đà lấn tới. Ngón tay thon dài vuốt ve yết hầu nàng, rồi khẽ luồn vào cổ áo.

Thanh Tâm nằm mơ cũng chẳng ngờ Phượng Nghi Huyên vốn theo khuôn phép lại có thể táo bạo như vậy. Cả người nàng cứng đờ, đôi mắt phượng phủ một tầng sương mù, miệng vẫn không chịu thua: “Ta là khuê nữ trong sạch, công chúa đừng phi lễ!”

Phượng Nghi Huyên chạm vào cổ nàng, như thấy thú vị, véo nhẹ. Thấy nàng phản ứng mạnh, nàng không nhịn được mà dùng thêm chút lực, chọc Thanh Tâm mềm eo, suýt không đứng vững. Thanh Tâm thở hổn hển, nắm tay nàng, mặt đã đỏ rực: “Điện hạ, ta chẳng danh chẳng phận, chịu không nổi ngươi đùa giỡn đâu.”

“Là ngươi bắt đầu trước.” Môi Phượng Nghi Huyên kề sát cổ nàng, đôi mắt trong trẻo sâu thẳm chăm chú nhìn: “Ta sẽ cho ngươi danh phận, Thanh Tâm.”

Muốn chết thôi. Thanh Tâm bị ánh mắt ấy làm mặt nóng ran, cảm giác một dây thần kinh trong đầu bỗng đứt. Vị nữ tướng vốn phóng khoáng tự do này bỗng luống cuống, tựa vào vai Phượng Nghi Huyên, vùi mặt vào cổ áo nàng, cố che giấu giọng nói không kiềm chế được.

“Ưm…”

Lá quế ướt đẫm mưa phùn, hương thơm càng thêm nồng nàn. Trong gió thu se lạnh, cả hai run rẩy không chịu nổi.

Cuối thu, chỉ cần thêm một bước, sẽ là đông giá.

Thời gian trôi nhanh. Năm Phượng Nghi Huyên dọn đến phủ công chúa, Thanh Tâm đã nhiều lần dẫn quân ra tiền tuyến.

Họ thường xuyên gửi thư bằng chim bồ câu. Phượng Nghi Huyên vẫn cẩn trọng, đổi nét chữ, viết thư cho nàng theo lối trung quy trung củ, cực kỳ kiềm chế, chỉ kể vài chuyện vặt trong vương phủ hay cung đình. Thỉnh thoảng, nàng thoáng nhắc Hoàng hậu đã qua đời, Khương thừa tướng vào cung, Tam công chúa chết vì bệnh, Thái tử sa vào ngục tù, tiến thoái lưỡng nan.

Chỉ ở cuối thư, nàng vẽ một cành quế trước cửa cung, kèm một câu:

“Hôm nay hoa nở rất đẹp, chỉ tiếc ngươi không ở đây.”

Thư của Thanh Tâm thì chi tiết hơn nhiều. Nét chữ phóng khoáng, rõ ràng viết vội trên chiến trường. Nội dung thú vị hơn thư của Phượng Nghi Huyên gấp bội: Xúc xích nướng ở biên cương, khói báo động trên sa mạc, dáng vẻ người Huyền Quốc chạy trốn thảm hại… Nàng hận không thể kể hết mọi điều hay ho cho Nghi Huyên. Thỉnh thoảng, nàng than phiền về lão nguyên soái khắc nghiệt, tả mặt lão như quả mướp đắng, chỉ cần thấy người Huyền Quốc là nhăn lại, thêm chút lửa là có thể xào ăn được. Rượu ở phía Bắc không ngon, nhưng nhâm nhi lâu thì cảm nhận được vị ngọt trong sự cay nồng. Khi bình định xong phản loạn, nàng sẽ dẫn Nghi Huyên đi thử. Gần đây, nàng có được một con dao găm nhỏ, có thể thu gọn mang theo, rất hợp với Nghi Huyên…

Đôi khi, nàng nghiêm túc dặn Nghi Huyên đừng dính vào chính sự, cứ làm công chúa nhàn tản, thời cuộc bất ổn chớ để bị liên lụy.