Trở Thành Cánh Hoa Tàn Trong Tay Nữ Đế
Để kéo nữ đế Phượng Nghi Huyên ra khỏi dòng hồi ức sâu lắng, quả là một việc chẳng dễ dàng.
Vì thế, làm thái giám hầu cận bên nữ đế là một nghề đầy rủi ro, nhất là khi nữ đế lại mang tính khí thất thường, lúc vui lúc giận.
Lý Phú đang cảm nhận rõ điều đó. Khi hắn cất giọng the thé: “Nữ tướng quân Thanh Tâm cầu kiến!” thì thấy vị nữ đế trẻ tuổi mà lạnh lùng khẽ nhướng mày. Đôi mắt nàng vương đầy tơ máu, như mạng nhện nhuốm đỏ, u ám mà sắc bén.
Trong khoảnh khắc, Lý Phú bị ánh mắt ấy làm cho run rẩy, hắn liếc nhìn nữ tướng quân đang quỳ ngoài điện, trong lòng thầm phục sự can đảm của nàng.
Trên ngai vàng, giọng Phượng Nghi Huyên nhẹ nhàng, kéo dài trong đại điện trống trải, mang theo chút lạnh lẽo vô cớ: “Cho nàng vào.”
Cửa điện chậm rãi mở rộng, nguyên soái huyền giáp Thanh Tâm bước vào, mặt mày lạnh lùng, một thân giáp đen, trên người vẫn còn vương sát khí chiến trường.
Nàng chưa tháo giáp, bên hông vẫn đeo kiếm – một hành động đại bất kính. Nhưng so với những gì nàng làm tiếp theo, chút bất kính này hầu như chẳng đáng kể.
Nàng lạnh lùng nhìn người trước mặt, không quỳ, cũng chẳng hành lễ, mở miệng đã là lời mỉa mai: “Hai ngàn tinh binh bỏ mạng nơi biên ải, bệ hạ quả là mưu lược hơn người.”
Thanh Tâm trước sau như một, chẳng bao giờ học được cách uyển chuyển. Lý Phú bị lời nói thẳng thừng của nàng làm cho sợ đến mức mềm chân. Hắn lén nhìn nữ đế, nhưng thấy nàng chẳng hề nổi giận, chỉ khẽ nheo mắt, hệt như thuở còn trẻ, chăm chú nghe phu tử giảng bài.
“Dùng hai ngàn tinh binh làm mồi, chỉ để chiếm một quận của người Huyền Quốc, đáng giá sao? Họ ngã xuống chiến trường, còn tưởng mình hy sinh vì nước, nào hay chính tham vọng của bệ hạ đã giết chết họ!” Trên giáp trụ của Thanh Tâm vẫn còn vương vết máu, nàng khoanh tay nhìn nữ đế, giọng mệt mỏi mà sắc lạnh. Đôi mắt vốn luôn mỉm cười giờ đây trống rỗng, không chút ánh sáng.
“Ngày trước thần không nên giúp bệ hạ. Người không xứng ngồi trên ngai vàng này.”
Phượng Nghi Huyên vẫn giữ vẻ mặt bình thản, mỉm cười dịu dàng: “Thanh tướng quân, trẫm xứng hay không, cũng đã ngồi đây rồi. Trẫm dung thứ cho ngươi thất lễ trước điện, chính vì ngươi từng giúp trẫm. Đổi lại là kẻ khác dám nói những lời này trước mặt trẫm, giờ đây đã xương tan thịt nát.”
Đó là sự thật, Lý Phú thầm nghĩ. Kẻ trước đây dám nói lời khó nghe trước mặt nữ đế là Thái tử bị phế, sau đó chịu hình phạt vạn chuột cắn tim, chết trong đau đớn tột cùng.
Vị nữ đế sát phạt quyết đoán ấy giữ Thanh Tâm đến giờ, hẳn vì còn lưu luyến chút tình xưa.
Lời cảnh cáo rõ ràng gần như tát vào mặt, nhưng chẳng khiến nữ tướng quân bất chấp vương pháp kia chùn bước. Nàng như không hiểu ý nữ đế, hoặc cố tình thử thách giới hạn, vẫn ngoan cố khơi lên cơn thịnh nộ của người.
“Tham vọng của bệ hạ đã khiến thần kiệt sức đến chết. Thần chỉ là một kẻ vũ phu, không muốn dùng mạng sống của hàng chục vạn tướng sĩ dưới trướng để thành toàn giấc mộng hão huyền của người! Chống lại người Huyền Quốc chỉ là cái cớ bệ hạ giăng ra cho thiên hạ, xâm lược nước khác, bình định ngoại vực mới là mục đích thật sự.” Thanh Tâm nở nụ cười châm biếm, rút thanh kiếm bên hông, đưa lên cổ mình như đùa cợt, giọng ôn hòa: “Bệ hạ thánh minh, thần chúc người nhất thống nhất thiên hạ, cai trị giang sơn, như một kẻ điên cuồng mơ mộng, giết sạch người ngoại vực.”
Hốc mắt nàng bỗng đỏ hoe, gân xanh trên thái dương giật giật. Trong khoảnh khắc, cơn giận ngút trời nứt ra một kẽ hở, để lộ nỗi đau tái nhợt bên trong: “Người đã thay đổi, bệ hạ. Thần chẳng còn nhận ra ánh mắt của người nữa.”
“Những tướng sĩ ấy vốn nên trung thành vì trẫm. Họ chết, là chết có ý nghĩa.” Mặt nạ bình tĩnh của Phượng Nghi Huyên cuối cùng cũng rạn nứt, ánh mắt nàng trầm xuống, như rắn độc quấn quanh người Thanh Tâm: “Ngươi đang đe dọa ta.”
“Đúng vậy.” Thanh Tâm không né tránh, đối diện thẳng với nàng: “Thần ngoài mạng sống này, chẳng còn lá bài nào khác.”