Tổng Hợp Đoản Văn H [Free]

Truyện 2: Dì nhỏ bị ghẹo khóc

Chẳng bao lâu, Diệu Hà xách túi về, cười: “Dì nhỏ, đây là size D. Hổng ngờ ngực dì bự thêm ha, có phải tại tui xoa nhiều quá không?” Đào Phương Hoa đỏ mặt, cầm túi chạy về phòng. Dì mở ra coi, toàn áo ren. Đắn đo cả buổi, dì mới quyết định mặc. Nhìn vô gương, áo ngực ren trắng ôm lấy cặp ngực căng tròn. Đào Phương Hoa ngoảnh mặt đi, thấy xấu hổ sao sao.

Tối đó, Đào Phương Hoa với Diệu Hà ngồi trong rạp chiếu phim riêng xem phim. Chưa gì Diệu Hà đã bắt đầu quậy, ôm chặt dì, tay chân lẹ lẹ cởi nút áo lót. Cặp ngực căng tròn bật ra. Đào Phương Hoa vùng vẫy toan đứng dậy, nhưng bị sờ tới mềm nhũn cả người. Đầu ngực là chỗ nhạy cảm, đụng vô là dì chịu hổng nổi.

“Đẹp thiệt.” Diệu Hà vuốt cặp ngực mềm mại, tấm tắc khen. Phim vẫn chiếu, dù xung quanh hổng có ai, Đào Phương Hoa vẫn thấy quê. Con bé phía sau ôm eo dì, kéo tụt quần dì xuống, rồi hôn dì ướt át. Tới khi dì tỉnh táo lại thì đã trần như nhộng, ngồi trên đùi Diệu Hà.

Đào Phương Hoa bấu tay con bé, cảm nhận nó đang “chọc” mông mình. Dì đỏ mặt, hơi chống cự: “Diệu Hà… hổng được vậy đâu!” Diệu Hà cười, sờ mông dì, giọng tỉnh bơ: “Dì nhỏ, hồi ở nhà bà ngoại dì hổng phải cũng chơi với tui vậy sao?” Đào Phương Hoa cứng họng, như quả bóng xì hơi. Diệu Hà lấy lọ gel bôi trơn, thoa vài cái vô đoá hoa của dì, chờ tới khi dì “thư giãn”.

“Ư… Ha… Diệu Hà…” Dì nhắm mắt, thả lỏng, tiếng rên cũng phóng túng hơn. Diệu Hà nâng mông dì, nhưng chưa “vô”. Đào Phương Hoa ngơ ngác mở mắt, hơi tủi thân. Diệu Hà hôn khóe miệng dì: “Ngoan, tự ngồi xuống đi.” Dục vọng bốc lên, Đào Phương Hoa chẳng còn ngại ngùng, nắm lấy “cái đó” nóng bỏng, tự ngồi xuống. Cảm giác mạnh mẽ làm dì rên rỉ: “A… Sướng quá… Ư…”

Dì lắc mông, tự mình “chơi”. Nhưng mới lát là mệt, giọng khàn khàn: “Diệu Hà, con động đi.” Diệu Hà cười, xoay dì lại, “tấn công” từ phía sau, mạnh bạo. “A… Đừng… Nhanh quá…” Đào Phương Hoa khóc lóc lắc đầu.

Cuối cùng, Diệu Hà “quậy” dì tới 3 giờ sáng. Hôm sau, Đào Phương Hoa đi trễ, hiếm hoi lắm.

Ở công ty, Đào Phương Hoa như “tử thần”, mặt lạnh như tiền, nói chuyện băng giá, hổng ai dám hỏi dù dì là sếp mà tới muộn.

Diệu Hà rảnh rỗi, lượn tới công ty. Đào Phương Hoa đang ký giấy tờ, thấy con bé cũng hổng bất ngờ. Lịch làm việc của dì, Diệu Hà có một bản. Biết chiều dì có họp, con bé ngồi chờ ở phòng bên. Diệu Hà dựa ghế sofa, bất thình lình nói: “Dì nhỏ, lát họp mình chơi trò chơi nha.”

Đào Phương Hoa run tay, nhìn con bé, ánh mắt như van xin. Nhưng Diệu Hà tỉnh bơ: “Dì nhỏ hổng muốn thì giờ chơi luôn cũng được.” Đào Phương Hoa đành chọn cái sau. Diệu Hà khoái chí, ra lệnh dì cởi đồ. Dì cắn môi, làm theo, để lộ áo ngực ren trắng.

Diệu Hà mê cặp ngực dì, bự mà mềm, sờ cái là “nổi hứng”. Nhưng hôm nay con bé hổng động tay, mà bắt dì tự “chơi” cho nó xem. Đào Phương Hoa biết hổng thoát, đành ngồi trên ghế, cởi quần tây, một tay luồn vô áo ngực sờ đầu ngực, tay kia nghịch phía dưới.

“Ha… Ư…” Dì ngửa đầu rên, ngón tay bấu đầu ngực mạnh hơn. Phía dưới cũng ướt át, nhưng ngón tay hổng đủ làm dì sướng. Mắt dì long lanh, nhìn Diệu Hà đầy mê hoặc. Chỗ đó của dì chảy nước. Dì luống cuống, bỏ sờ đầu ngực để sờ “cái đó”. Nhưng mãi mà không sướng, dì mếu máo, nhìn Diệu Hà, mắt ánh lên vẻ cầu xin.

Diệu Hà ngồi một bên nhìn mà nóng cả người, cuối cùng nhịn hổng nổi, đẩy Đào Phương Hoa xuống bàn, bắt dì chổng mông rồi “vô” từ phía sau. “Diệu Hà… Ư… Sướng quá… Ha…” Cặp ngực dì dán chặt vô bàn, cọ xát theo từng nhịp. Cảm giác sướng lại tràn ngập đầu óc, dì gần như bản năng đáp lại, thậm chí còn nâng mông cho con bé dễ “chơi”.

Chỗ nhạy cảm sưng đỏ, Đào Phương Hoa bước đi mà run. Quần lót ướt nhẹp, nhưng hổng có cái để thay, dì đành chịu trận cảm giác dính nhớp mà đi họp. Trong cuộc họp, dì thất thần, cảm nhận chỗ phía sau vẫn rỉ nước, tới nỗi ghế cũng ướt luôn. May mà mặc quần đen, hổng ai thấy.

Họp xong, dì là người rời đi cuối cùng.