“A… A… Sâu… Sâu quá… Ra… An, An…”
Lam Chi nức nở khe khẽ, nữ quân nhân mạnh mẽ ngày nào giờ mềm oặt trong lòng nhỏ, vùi đầu vô ngực nhỏ, vừa như muốn đẩy ra, vừa thèm thuồng.
Tịnh An cười tủm tỉm.
Chỗ nhỏ chọn ngon lành lắm, ẩn dưới đống lá rậm rạp, dưới gốc cây có đứng góc nào cũng chẳng thấy được hai người. Mà họ thì lại thấy được trời xanh, mây trắng, núi rừng xa xa. Nắng lấp ló rải xuống, chiếu hai người ấm áp.
Tịnh An ngó Lam Chi, thân hình chứa đựng sức mạnh ngút ngàn giờ chỉ còn là một khối thịt mềm mại, tận hưởng cái sướng trần gian tới bến. Đôi chân dài quấn quanh eo nhỏ, dưới nắng lấp lánh dòng nước đục ngầu đầy ái muội, ánh lên sắc ngọc trai.
Y như một bữa tiệc hoành tráng.
Nhỏ tắm nắng, dạng chân ngồi trên cành khô, để nàng quấn chân quanh eo, ngồi gọn trên người nhỏ. Nhỏ không ngừng đẩy, nhấp nhô liên hồi.
Miệng nhỏ hôn tới tấp, cắn nhẹ môi nàng, hai tay lột áo trên người nàng.
Mấy mảnh vải này đã rách bươm từ đời nào, Tịnh An vốn không định xé thêm, nhưng vừa đụng vô là nó bung ra luôn.
Thôi, vậy cũng được.
Tịnh An nghĩ thầm.
Thằng cha tới gần chẳng hay biết gì, tiếng gió lùa qua che lấp hết mọi thứ. Hắn thậm chí chẳng đến gần, đã vô tư lượn đường vòng đi mất.
Giờ thì yên tâm rồi ha, cô giáo ơi.
Tịnh An nghĩ, rồi lại cúi xuống hôn nàng.
“A… Sướng… Sướng quá… Nhẹ chút… Á! An… Sâu… Sâu quá… Làm tới đi…”
Thiệt ra Lam Chi đâu còn nghĩ được gì nhiều, giờ nàng bị “làm” tới mức đầu óc mù mịt, chỉ biết ngơ ngác đáp lại nụ hôn của nhỏ, miệng buột ra mấy lời mà bình thường ngại chết chẳng dám thốt. Tay nàng quơ quào lung tung, Tịnh An dứt khoát nắm chặt hai tay nàng, ghìm lại, còn tay kia thì bóp mông nàng, nâng lưng nàng lên, ra sức đẩy vô rút ra.
Nàng như con thuyền nhỏ trồi sụt trên người nhỏ, bị nhấp nhô liên tục, cảm giác sướng bén ngót ập tới từng đợt. Mu của nàng cọ qua người nhỏ, kích thích tới mức nàng nức nở, cả người ngập trong dục vọng, sướng tới tê cả da đầu, thở không ra hơi.
“Ờ… Á! An… Thiệt… An … Sâu quá… Á á…!”
Tịnh An cũng sướng rơn, nhỏ đè nàng ngã xuống, ghìm hai tay nàng lên trên đầu, cả hai cùng ngã ra cành khô. Một tay kia nắm lấy đùi trắng nõn của nàng, để nhỏ tha hồ “thưởng thức” món ngon. Đẩy vào rút ra mạnh bạo, lực mạnh tới mức gần như mỗi lần đều chạm tận cùng, xuyên thủng khe hẹp, đập vỡ thành trong, tiếng bạch bạch vang không ngừng.
Cành khô được Tịnh An chọn kỹ, đủ to để chịu sức hai người, nhưng giờ cũng bị rung lắc tứ tung, lá cây rơi xào xạc, hòa lẫn với tiếng thở hừng hực và âm thanh chẹp chẹp của nước.
Lam Chi quằn quại, không cản nổi cơn sướng điên cuồng ập tới. Hai tay nàng vùng ra khỏi trói buộc, cào loạn trên lưng nhỏ, để lại vài vệt đỏ.
Hai người “giằng co” hồi lâu, tới khi cành khô rung theo nhịp, lá rơi có quy luật, tới khi nắng gay gắt chiếu thẳng vô mắt. Rồi bỗng một người thở hổn hển, thứ trong người nàng rung lên, bắn ra như đạn lửa.
Lam Chi nháy mắt duỗi thẳng ngón chân, cả người đỏ rực, bên trong co giật dữ dội, tuyến thể run rẩy siết chặt, lại phun một dòng nước lớn, hòa lẫn với thứ bắn bên trong, tưới ướt tất cả.
Bị “bắn” tới năm sáu phút, Lam Chi khi nhỏ rút ra kèm tiếng “bộp” mới ngậm hết mọi thứ, rồi nằm vật ra, hóa thành một vũng nước, rúc dưới thân nhỏ.
Nhỏ chưa rút hẳn, vẫn còn “nằm” trong người nàng, vừa hôn nàng chờ nàng tỉnh hồn, vừa nhẹ nhàng xoa mấy chỗ tím bầm trên người nàng.
Nhỏ quyết rồi, chỉ cần nàng tỉnh lại mà chửi nhỏ một câu, hoặc đáp lại một nụ hôn, hoặc nắng vừa leo tới mái tóc nàng, nhỏ sẽ “làm” tiếp một lần nữa. Chỉ một lần thôi.
…
Dù sao thì Lam Chi, trong ngày cuối của kỳ động dục, từ giây đầu tiên đã không thoát nổi móng vuốt của Tịnh An.
Chắc chắn Tịnh An biết phải tranh thủ bữa tiệc ngon cuối cùng, lăn qua lộn lại, chơi đủ kiểu. Hai người quấn lấy nhau liên tục, động tác chẳng ngừng nghỉ. Lam Chi vốn thân cường thể tráng, vậy mà bị “làm” tới ngất xỉu tận ba lần, rồi lại tỉnh dậy trong những nụ hôn ướt át và nhấp nhô của nhỏ.