Thành thịt bên trong nàng cọ xát dữ dội, căng tới mức bụng nàng lúc đẩy vô kéo ra còn lấp ló hiện lên hình dạng mái vòm.
“Chịu không nổi! Chậm… Chậm chút… Tịnh An!”
Tịnh An nghe lời, chậm lại, thậm chí dừng hẳn, chỉ dùng tay bấu chặt ngực nàng, hàm răng cắn nhẹ lên chỗ cổ.
Rồi, đúng lúc Lam Chi không chịu nổi, tự mình ưỡn lên thèm thuồng, nhỏ xốc chân nàng, đẩy chân nàng ra trước, ôm eo nàng xoay một phát!
Cả hai đồng loạt run bần bật, chỗ kết nối cọ xát nóng rực.
“A…!”
Lam Chi bị lật ngửa ra, vừa lúc thấy Tịnh An mặt mày rực rỡ như xuân. Nàng run lên, bên trong ướt sũng, nước chảy róc rách theo khe.
Bị nàng “xả” một trận như vậy, Tịnh An suýt nữa “gục ngã”. Nhưng nhỏ kìm lại, ôm chặt eo nàng tiếp tục nhấp. Bên trong vừa nóng vừa chặt, nhỏ dứt khoát “làm” mạnh, cảm nhận được đầu đỉnh mình phá tung một khe nhỏ, chạm tới chỗ mềm ướt át.
Nhỏ cọ cọ, cười toe, hàm răng ló ra, có chút hung tợn.
Ngay lập tức, nhỏ đẩy mạnh xuống, đâm xuyên qua lớp nước đó, lúc rút ra còn kéo theo một dòng chất lỏng.
Lam Chi run lên bần bật, co giật la hét, chất lỏng phun trào tứ tung, cả người như rung lên lần nữa.
Cảm giác sướng như điện giật bùng bùng chạy khắp người, sóng dâng ngập đầu, Lam Chi sướng tới mức cả người như bay lên, mắt lờ đờ, tay quơ quào níu lấy Tịnh An. Nàng thở hổn hển, gần như khóc lóc, buột miệng thốt ra mấy lời mà bình thường xấu hổ chết chẳng dám nói: “Mạnh quá… Sâu quá… Đủ rồi… Ra ngoài đi mà…”
Tịnh An đang sướng rơn, làm gì chịu dừng. Nhỏ toan tiếp tục nhấp, nhưng bỗng nghe thấy tiếng động lạ lùng.
Ngưng lại một chút, cả hai đều tinh nhạy, nhanh chóng nhận ra: Có người đang đi tới hướng này.
Lam Chi giật bắn, xấu hổ kéo thần trí về, dồn hết sức kìm tiếng rên, cố ép cái phần sâu thẳm trong lòng đang thèm thuồng quay về chỗ cũ. Theo bản năng, nàng đẩy Tịnh An, tính lủi đi cho lẹ.
Tịnh An đâu chịu buông, ghìm giọng hỏi: “Kệ cha người ta, làm tiếp đi mà.”
“Làm cái đầu bà! Thả tui ra!” Lam Chi đỏ mặt quát, thần trí tỉnh táo một cái là khí thế cũng bốc lên.
“Thả gì mà thả, phá duyên người ta là bị đá đó!” Tịnh An càu nhàu, đưa tay bóp mông nàng một cái, một tay bịt miệng nàng, còn dưới thì cứ thong thả nhấp tiếp. Lam Chi bị ngón tay nhỏ đè môi, lướt dọc theo đường cong, chẳng có cơ hội hé miệng.
Cảm nhận được người kia càng lúc càng gần, chỉ còn cách chừng trăm mét. Ở khoảng này, chắc người ta đã ngửi thấy mùi dẫn dụ và hương nồng nàn lan tỏa rồi.
Nhưng Tịnh An từ sớm đã dựng màn cách ly, chặn hết hơi thở, nên người kia chẳng hay biết gì, cứ thẳng tiến tới.
Thằng cha này tính coi live ngoài trời hay gì?!
Cảm giác người kia càng gần, Lam Chi hoảng loạn, mắt mở to trừng trừng.
Tịnh An nhân lúc đó kề sát, hôn chụt lên môi nàng, nuốt gọn tiếng kêu kinh hãi, chỉ còn tiếng sột soạt vang vọng. Lam Chi tính đè nhỏ lại, nhưng bị Tịnh An lanh lẹ cắn ngay tuyến thể, bơm vài phát mùi dẫn dụ, đồng thời dưới thân đẩy mạnh mấy cái. Cơ thể nàng đang “nóng máy” đâu còn sức như ngày thường, lập tức xụi lơ.
Gần rồi!
Càng gần hơn!
Dẹp cái cảm giác kích thích kỳ quặc đang trỗi dậy trong lòng, Lam Chi sợ tới mức mặt mày tái mét. Bên dưới co bóp dữ dội, lại phun nước, lại hút chặt, siết tới mức Tịnh An cũng nhói.
Tịnh An nổi hứng, nhỏ cũng kích thích lây, bèn dồn hết cơn bốc đồng vào người nàng, nhỏ thích nghe nàng la.
Cuối cùng, dục vọng thắng thế. Lam Chi mất hồn, vô lực để Tịnh An từng chút từng chút đẩy vào, bị nhỏ hôn, bị nhỏ “làm”. Nàng chỉ còn biết thút thít nức nở, phát ra tiếng rên xen tiếng khóc, kích thích tới mức suýt quên béng người kia đang tới gần.
Ngay khi nàng lờ mờ nhận ra mình sắp sửa giống mấy cặp tình nhân ngoài bờ hồ, nội tâm vừa buồn cười vừa muốn bất chấp tất cả, thì Tịnh An lại rảnh rang ngẩng đầu ngó cây cổ thụ, cười khì. Nhỏ lấy đà, ôm nàng nhảy phóc lên một cành cây to đùng.
Nhỏ đâu có sở thích để người khác ngó.
Cử động mạnh làm Lam Chi trợn trắng mắt. Nhưng cái “hàng nóng” trong người nàng vẫn như cái đinh, ghim chặt lấy nàng, thậm chí trong cú nhảy đó còn cắm sâu hơn.