Lam Chi khổ sở, kích thích đến phát điên.
Chỉ dựa vào ngón tay và chân của Tịnh An để đỡ, cảm giác nặng nề từ trọng lượng cơ thể đè xuống từng lớp, từng lớp khoái cảm chồng chất, kích thích não bộ. Nàng rã rời, cảm giác tê dại lan khắp toàn thân.
Tịnh An gỡ đôi chân nàng đang quấn chặt ra, để chúng kẹp vào eo nhỏ, rồi đưa tay trở lại chống đỡ. Hai tay đồng thời siết eo, nhấc nàng lên, cả hai cùng dựa sát vào thân cây cổ thụ.
Họ ra ngoài từ sáng sớm, giờ mặt trời đã lên cao. Ánh nắng xuyên qua tán cây cổ thụ rậm rạp, lọt qua những chiếc lá dày, rơi lấp lánh xuống bãi cỏ gần đó. Dưới chân họ, trên mặt, trên người, ánh sáng vương vãi, nhất là trên đôi chân trần của Lam Chi, ấm áp như được bao bọc bởi những vì sao lấp lánh.
Lam Chi rên rỉ, gục vào thân cây thô ráp.
Phần thân trên hỗn loạn, quyến rũ, còn phía dưới trống rỗng, phơi bày trong không khí se lạnh, không tự chủ mà rung lên.
Nàng đẹp, đẹp đến mê hồn, ngay cả đôi mắt mệt mỏi cụp xuống cũng hoà hợp với ánh sáng lấp lánh trên mặt đất. Mặt nàng đỏ rực, chân lập tức kẹp chặt, vô tình khiến ngón tay Tịnh An đang trêu đùa phía dưới bị hút sâu hơn.
Tịnh An thở hổn hển vài tiếng.
Nhỏ vốn đã bị kích thích đến mức không chịu nổi, dù rõ ràng Lam Chi mới là người bị “hành” thê thảm hơn.
Nàng xấu hổ mà phô bày vẻ đẹp trong không khí, còn nhỏ thì quần áo vẫn chỉnh tề, chỉ dính đầy thứ chất lỏng óng ánh, khi trắng đục, khi trong veo.
Nhỏ rút tay ra. Nhưng ngón tay vẫn bám chặt vào “cánh hoa” mũm mĩm, trêu đùa, khiến nó run rẩy từng đợt, từng dòng hương dịch tinh tế tuôn trào.
Chắc là được rồi, Lam Chi sắp “tới” rồi.
Thế là nhỏ hạ nàng xuống một chút, đẩy quần mình ra. Thứ cứng rắn, nóng bỏng, đau nhức, như thanh đao nhỏ phóng ra.
Tịnh An nhẹ nhàng gỡ bỏ chướng ngại, bàn tay còn lại siết eo nàng nhấn mạnh xuống, nhắm mắt, đâm vào.
“A… a —”
—
Rõ ràng nhỏ còn bị kẹp đau muốn chết, chưa vào hết, nhưng cái cảm giác đau đau bí bí lại lôi theo một trận sướng không gì sánh nổi, nó chạy vèo từ chỗ đó lên bụng, luồn lách tứ tung, rồi xộc thẳng vào đầu óc.
Cái chỗ đó của nàng chật chội, ướt nhẹp, may mà được “dạy dỗ” lâu nay, cứ có nước từ trong sâu tuôn ra không ngừng, làm dịu bớt cái đau. Thành thịt bên trong cứ nhúc nhích, vừa sướng vừa như nịnh nọt, chỉ cần động một cái là nó tự co bóp, như cả ngàn cái miệng nhỏ xíu đồng loạt mút lấy, kéo nhỏ theo từng nhịp nhấp.
Tịnh An bám chặt lên người Lam Chi, thở hổn hển, tay bóp eo nàng càng lúc càng chặt.
Thôi, chậm lại chút đi, mạnh quá sợ nàng chịu không nổi.
Còn Lam Chi, sau một tiếng la chói lói, tiếng thở của nàng to gấp đôi. Nàng cảm nhận được bên trong mình bị Tịnh An từ từ nhấp nhô, cọ tới nóng ran, nhưng sâu thẳm trong cơ thể lại cứ trào lên một cơn thèm khát dữ dội.
Nàng như bị xé làm hai. Một nửa la lên: “Đau quá, mệt quá, đủ rồi đó!”. Nửa kia thì gào: “Nhanh vô! Nhanh vô đi!”
Muốn va chạm, muốn bị nghiền nát, muốn được lấp đầy.
Nàng rên rỉ: “Khó chịu quá… An… Giúp tui… Nhanh đi…”
Tịnh An bị nàng kêu tới mức xương cốt như muốn nổ tung, trán đầy mồ hôi. Cuối cùng, nhỏ chịu hết nổi, để mặc cảm xúc bùng lên, bóp chặt eo nàng, nghiến răng đẩy mạnh một phát tới tận cùng.
Lam Chi bất thình lình cong người lên, đôi chân dài kẹp chặt nhỏ thẳng băng, ngón chân quắp chặt, giọng phát ra một tiếng rên mê mẩn, khóe mắt chợt ươn ướt.
Đầy.
Lam Chi bị bóp eo đau điếng mà cũng đỏ rực, xuyên qua màn nước mắt mỏng, dưới nắng mặt trời lấp lánh đủ màu đẹp mê hồn. Tịnh An không lùi, nắm eo nàng bắt đầu nhấp, bên trong nàng nước tụ lại thành hồ, từng đợt từng đợt, rồi bị từng cú đẩy mạnh đánh tan thành sóng trắng xóa.
Lam Chi la lên: “A a… Sâu quá… Trong đó… A…!”
Tịnh An không kìm được nữa, nhỏ đè nàng xuống, ép chặt nàng vô thân cây, rồi bắt đầu “làm” tới tấp.
Mỗi lần nhỏ đẩy là mặt Lam Chi cọ vô vỏ cây, đỏ cả lên; mỗi lần va chạm là nghe tiếng sóng vỗ ì oạp như triều dâng; đẩy tới đâu là Lam Chi rên to tới đó, tiếng rên cao vút, xen lẫn mấy tiếng nức nở mà lúc tỉnh táo nàng chẳng bao giờ thốt ra.