Em Về Rồi, Vợ Ơi Đừng Khóc Nữa [Futa]

Chương 6: Kết hôn rồi ly hôn

Khu vực này cách xa sự ồn ào của phố thị, nhưng không phải ai cũng có thể sống ở đây. Trần Khả Hân và Đào Thúy Hiên ở tại khu này, nhờ vào mối quan hệ của bác cả nhà họ Đào mới mua được nhà.

 

“Cô Trần, tôi hiểu tâm trạng của cô, nhưng tôi vẫn khuyên cô không nên vội vàng. Phục hồi chức năng cần tiến hành từ từ.” Bác sĩ Vương nói với giọng chân thành.

 

Bác sĩ Vương chưa từng gặp bệnh nhân nào bướng bỉnh như vậy. Mới ngày đầu tiên, nàng đã hận không thể đứng dậy ngay lập tức.

 

Cô Trần bị tổn thương tủy sống, dẫn đến liệt nửa người dưới. Theo kinh nghiệm của ông, có những trường hợp hồi phục, nhưng người thì mất đến 10 năm tập luyện, người nhanh cũng phải một hai năm.

 

Dù không chắc Trần Khả Hân sẽ hồi phục chính xác khi nào, nhưng với ý chí mạnh mẽ như nàng, ông tin một hai năm là nàng có thể đứng dậy lần nữa.

 

“Ừ, tôi thử lại.” Trần Khả Hân lúc này không dễ chịu chút nào. Hai chân vô lực, run rẩy, nàng cắn răng đứng lên, chỉ có thể dựa vào sức tay để di chuyển về phía trước. Chỉ cần nghĩ đến việc sau này mình sẽ mãi như thế này, nghĩ đến người phụ nữ kia đứng bên người phụ nữ khác, trái tim nàng như bị dao sắc đâm, đau đớn khôn xiết. So với nỗi đau ấy, những cực khổ này chẳng là gì.

 

Nếu hỏi nàng có hối hận vì cứu người phụ nữ đã phản bội mình không, câu trả lời là không. Nàng chưa từng nghĩ đến hối hận, dù người phụ nữ ấy hết lần này đến lần khác nói với nàng:

 

“Khả Hân, chúng ta không hợp nhau. Xin lỗi, tôi thích người khác rồi.”

 

“Khả Hân, có lẽ giữa chúng ta không phải tình yêu. Giờ tôi mới biết thích một người thực sự là cảm giác thế nào.”

 

“Khả Hân, chúng ta ly hôn đi. Xin lỗi.”

 

Nàng vẫn nhớ đêm trước khi cô xuất ngoại cách đây 5 năm. Hai người lưu luyến triền miên, suýt chút nữa vượt quá giới hạn. Đêm đó, cô thì thầm bên tai nàng: “Khả Hân, chị chờ em ba năm, em về chúng ta sẽ kết hôn.”

 

“Được, em về chị sẽ cưới em.”

 

“Thế nhé, chị không được để ý đến cô gái nào khác đâu. Không, em tin chắc chẳng cô nào đẹp bằng em.”

 

Hình ảnh cô tự tin, rạng rỡ cười nói khi ấy như khắc sâu vào lòng nàng.

 

Nghĩ đến đây, Trần Khả Hân tự giễu cười. Cô đã không còn là cô của ngày xưa. Người trở về từ nước ngoài không còn là người nàng từng yêu, từng trân trọng – ánh sáng, mặt trời của nàng đã biến mất từ lâu.

 

“Cô Trần, cô không sao chứ?” Thấy Trần Khả Hân đột nhiên ngã xuống đất, Bác sĩ Vương vội chạy đến định đỡ nàng dậy.

 

“Không sao, ông về trước đi.” Trần Khả Hân gạt tay ông ra. Lúc này, nàng ngồi dưới đất, mồ hôi trong suốt chảy từ gương mặt trắng mịn xuống cằm, thấm vào cổ áo.

 

Bác sĩ Vương thầm cảm thán, vị tiểu thư nhà họ Trần này quả thật có một vẻ ngoài xuất sắc.

 

“Được rồi, vậy tôi về trước. Cô nghỉ ngơi cho tốt, mai tôi sẽ quay lại.”

 

Thấy Trần Khả Hân dường như đang chìm trong suy nghĩ, Bác sĩ Vương không muốn làm phiền thêm, liền rời đi.

 

Bác sĩ Vương vừa đi không lâu, Cố Tuệ Lâm cũng đến nơi.

 

“Phu nhân… à, Cố tiểu thư, cô đến rồi!” Thím Giang nhìn thấy Cố Tuệ Lâm, ngạc nhiên đến sững sờ. Bà đã nghe cô Đào nói rằng tiểu thư nhà mình và Cố tiểu thư đã ly hôn. Bà không hiểu nổi, trước đây hai người yêu nhau sâu đậm như vậy, sao giờ lại thay đổi? Thật đáng thương cho tiểu thư, giờ còn ra nông nỗi này!

 

“Thím Giang, Khả Hân có ở nhà không? Tôi… đến thăm cô ấy.” Cố Tuệ Lâm mỉm cười nhẹ với Thím Giang.

 

Nhìn ngôi nhà chất chứa bao kỷ niệm giữa cô và Khả Hân, Cố Tuệ Lâm không khỏi cảm khái. Nghĩ đến “kẻ khác” từng chiếm cơ thể cô, sống chung với Khả Hân, cô khẽ nhíu mày, cố gắng đè nén cảm giác khó chịu trong lòng. Cô không hiểu tại sao “người đó” lại kết hôn với Khả Hân.

 

“Ở nhà, ở nhà. Bác sĩ Vương vừa đi. Cố tiểu thư, cô vào đi.” Thím Giang lén lau nước mắt, quay sang nói với Cố Tuệ Lâm.

 

“Khả Hân!” Vừa bước vào phòng, Cố Tuệ Lâm đã thấy Trần Khả Hân buông tay chống, cố đứng dậy. Hai chân nàng không chịu nổi, sắp ngã xuống như trước.